Đây biển rộng Hà Tiên.
Muôn thuở cõi đất thiêng.
Xa xăm nghìn thu trước,
Vẫn lưu luyến tình riêng!
Bến Tô Châu xa vắng,
Chiều tà không phai nắng,
Tình im ắng mãi còn,
Lối mòn xưa lạc bước.
Mạc Cửu lưng voi phục,
Lưu luyến chùa Phù Dung,
Đồi xưa từng ghi dấu,
Tình sử nghĩa riêng chung.
Mông lung vào hang động,
Thạch nhũ mãi triền miên
Rung động hồn viễn khách
Lạc vào chốn Phật Tiên.
Ba hòn vẫn nằm yên
Phụ Tử tình chia cắt
Cha vùi thân đáy biển,
Giữ con được bình yên!(*)
Bơ vơ chiều lạc lõng,
Thư giản bến Mũi Nai.
Ôi sóng nước thiên thai,
Xin ai đừng vội bước.
Cả vùng trời non nước,
Sũng ướt cơn mưa chiều,
Lòng ai không xao xuyến,
Khi nhớ về Hà Tiên!
Dương Hồng Hưng
(*) Hòn Phụ bị gãy chìm xuống biển vào lúc 3 giờ 45 phút ngày 09-8-2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét