Mẹ ngồi đong đưa trên sợi tóc buồn
Gục đầu rưng rưng Cha ứa lệ tuôn
Một đàn mây bay về chốn đọa đày
Một đời gian lao khổ nạn chưa buông
Mẹ ngồi đong đưa ru khúc sum vầy
Hình hài tang thương về lại nơi đây
Một trời thê lương tiếng khóc đoạn trường
Côn trùng quanh đây rền tiếng thương va
Mẹ lần đong đưa trên chiếc cầu dừa
U buồn lặng câm Cha tóc bạc thưa
Một đàn mây bay thống hối tỏ bày!?
Về lại nơi đây lòng trũng cơn mưa
Mẹ lần tay Cha thương mấy cho vừa…
Nụ buồn ươm cao lệ ứ ban trưa
Từng ngọn cây khô cào cấu tim này
Người còn khát khao khơi vết thương xưa
Kim Phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét