Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

Dịch Thơ Hoàng Hạc Lâu - Thôi Hiệu


Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu đã được nhiều người cho là 1 trong các bài Đường Thi hay nhất. Riêng tôi mỗi ngâm , mỗi thấm , mỗi mê. Chỉ hận là vẫn không thể chuyển dịch được phần nào cái hay của nguyên tác như ý muốn kể cả các bản chuyển dịch lần này. Vẫn muốn gửi đi để mọi người thân quí đọc cho vui . Cầu chúc an lành. PKT 04/17/2014     

      Hoàng Hạc Lâu
               Thôi Hiệu (? - 756)
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư hoàng hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu

Dịch Xuôi : Lầu Hạc Vàng 
PKT 04/17/2014
Người xưa đã cỡi hạc vàng đi mất
Nơi này chỉ còn trơ lại ngôi lầu hoàng hạc
Hạc vàng một lần bay đi là đi mất
Mây trắng vẫn còn bồng bềnh nổi trôi thiên cổ mênh mang
Dưới bến Hán Dương trời quang mây tạnh bờ cây lung linh soi nước
Ngoài xa trên cồn Anh vũ cỏ hương xanh rậm ngút ngàn
Trời sắp tối rồi quê nhà nơi đâu nhỉ
Khói sóng trên sông không khỏi ngậm ngùi

Chú Thích :
(1) Hoàng Hạc Lâu nằm trên một ghềnh đá bên dòng Trường Giang thuộc huyện Vũ Xương , tỉnh Hồ Bắc.
(2) Tương truyền có một tiên ông cỡi một con hạc vàng bay đi mất từ ngôi lầu Hoàng Hạc .
(3) Yellow Crane Tower : A man rode on a crane long ago / Yellow Crane Tower is all that remains / Once the crane left it never return / For a thousand years clouds have wandered in vain / The trees of Hanyang shine in midstream/ The sweet plants of spring overrun Parrot isle / At sunset I wonder which way is home / Mist on the river only means sorrow (English Translation By Red Pine - Poems Of The Masters)

Các Bài Dịch:
       Hoàng Hạc Lâu
                      PKT 04/17/2014
Xưa Hạc chở Tiên đi mất rồi ,
Lầu không còn đó gió rong chơi.
Hạc vàng một thuở đâu quay lại ,
Mây trắng ngàn năm vẫn nổi trôi.
Cây nắng Hán Dương vàng đáy nước ,
Cỏ ngàn Anh Vũ tím chân trời.
Bóng chiều quê cũ phương nào nhỉ ,
Khói sóng đong sầu mãi chẳng vơi.

     Hoàng Hạc Lâu
                    PKT 04/17/2014
              Xưa tiên cỡi hạc về trời ,
         Lầu thơ bỏ lại cho đời bơ vơ.
          Hạc vàng một thuở mịt mờ ,
Ngàn năm mây trắng lững lờ trôi ngang.
        Hán Dương bến cũ nắng vàng ,
     Cồn xưa Anh Vũ cỏ ngàn xanh lơ ,
     Chiều buông đất khách thẫn thờ ,
     Sầu theo khói sóng vật vờ về đâu.
                                Tri Khac Pham
                          Phamid1934@gmail.com
***
          Lầu Hoàng Hạc
Hạc bay, tiên khuất tự bao giờ
Lầu vắng đêm ngày đứng ngẩn ngơ
Biền biệt hạc vàng không trở lại
Lửng lơ mây trắng mãi mong chờ
Hán Dương bến nước cây lồng bóng
Anh Vũ cồn xanh cỏ phủ bờ
Sông lạnh chiều buông, sầu viễn xứ
Mênh mang khói sóng tỏa xa mờ.
                       Phương Hà
***
                                     1
                   Hạc vàng Người cỡi về đâu
            Còn trơ lầu đứng dãi dầu nắng mưa
                Hạc vàng theo bóng người xưa
          Ngàn năm mây trắng vẫn chưa bến về
                  Trời trong cây Hán sông mê
             Cỏ tươi Anh Vũ chẳng hề đổi thay
               Chiều buông dần khuất quê ai
        Trên sông khói toả lòng đầy nhớ nhung.

                                                Quên Đi

                   2

Hạc vàng người cỡi mất từ lâu 
Trơ trọi giờ đây một bóng lầu 
Hạc đã một đi không trở lại 
Ngàn năm mây trắng biết về đâu 
Trời trong sông Hán cây soi bóng 
Anh Vũ bãi xanh cỏ đậm màu 
Ngày hết quê nhà đâu chẳng thấy 
Trên sông khói sóng dạ thêm sầu 
                                                      Quên Đi

*** 
Người xưa đã cởi hạc bay cao 
Bỏ lại ven sông Hoàng Hạc Lâu 
Hoàng hạc một đi không trở lại 
Bạch vân muôn thuở vẫn bay mau 
Hán Dương sông tạnh rừng cây tỏ 
Anh Vũ bãi xa cỏ biếc màu 
Chiều xuống quê nhà xa chẳng thấy 
Đầy sông khói sóng ngẩn ngơ sầu ! 
                               Đỗ Chiêu Đức

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét