Hơi rét tràn về theo gió bấc
Giăng mờ phố xá phủ màn sương
Ngoài đường ánh sáng đèn chưa tắt
Đêm tối như chờ đợi thái dương
Em đi đến lớp sáng tinh mơ
Gió lạnh theo anh đến ngỏ chờ
Câu trêu muốn thốt lời đâu vắng
Thôi đành nín lặng đứng ngu ngơ
Màu trắng học trò sau yêu quá
Ngần ngại em đi giữa phố phường
Tà áo trinh nguyên chừng e thẹn
Xao xuyến lòng anh một tiếng thương
Lòng bâng khuâng từng giây phút ngập ngừng
Môi hé mở lưỡi chừng như cứng lại
Không thể nói em ơi sao không thể
Để em chờ đơn lẻ suốt đông dài.
Quên Đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét