Tiếc Xuân Thì
Nửa đời em sống kiếp cô đơn
Không biết yêu đương để dỗi hờn
Anh người phiêu bạt tìm quên lãng
Muốn ghé dừng chân thấy ngại ngùng
Tuổi mộng sao buông vào dĩ vãng
Số kiếp em ơi lắm phũ phàng
Tựa bên song cửa nhìn mây bạc
Lệ đẫm hoen mi tiếc xuân thì
Quên Đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét