Em là cô lái chuyến đò ngang Sông nước lênh đênh, phận lỡ làng Khách đến, khách đi luôn vội vã Người lên, người xuống mãi đa đoan Đôi lần rung động, lời câm lặng Một thoáng tương tư, dạ xốn xang Ngày tháng dần qua, lòng khép kín Đêm về trằn trọc lệ hai hàng Phương Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét