Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Du Tử Ngâm - Mạnh Giao



            Nay, nhân ngày Lễ Mẹ ở xứ người, lại nhớ đến ngày Lễ Vu Lan ở xứ ta, xin chân thành gởi đến tất cả mọi người một Bông Hồng...Thơ, để tưởng nhớ đến Mẹ Hiền qua tâm tình của một Du Tử phiêu bạt phương trời : Bài thơ " DU TỬ NGÂM " của Mạnh Giao đời Đường...         

                      DU TỬ NGÂM                               遊 子 吟
              
               Từ mẫu thủ trung tuyến                      慈 母 手 中 线
               Du tử thân thượng y                          
遊 子 身 上 衣
               Lâm hành mật mật phùng                  
临 行 密 密 缝
               Ý khủng trì trì quy                             
意 恐 遲 遲 歸
               Thùy ngôn thốn thảo tâm                   
誰 言 寸 草 心
               Báo đắc tam xuân huy                       
報 得 三 春 暉
                              MẠNH GIAO                                    
孟 郊


Bài thơ có tựa là KHÚC NGÂM của NGƯỜI DU TỬ, người lãng du phiêu bạt giang hồ nhớ về Mẹ như sau :

              Sợi chỉ trong tay bà mẹ hiền, khâu nên chiếc áo ở trên mình người du tử. Lúc ra đi, mẹ đã từng mũi từng mũi một khâu thật chắc, ý sợ rằng con mình mê mãi thú giang hồ mà nấn ná dần dà trễ tràng trở về quê cũ. Ai bảo rằng tất lòng của cọng cỏ non kia, có thể báo đáp được ánh nắng ấm áp của ba tháng mùa xuân.( Trong mùa đông, cỏ chết rụi cả, chỉ sống lại nhờ ánh sáng của mùa xuân mà thôi ! ).

DIỄN NÔM :
                                     Kim chỉ trên tay từ mẫu,
                                     Khâu nên áo lãng du nhân.
                                     Khi đi chắc chiu từng mũi,
                                     Sợ ngày về lắm lần khần.
                                     Ai bảo nỗi lòng tấc cỏ,

                                     Báo đền được nắng ba xuân ?!


LỤC BÁT :
                                   Đường kim mũi chỉ mẹ hiền,
                           Khâu nên chiếc áo trên mình lãng du,
                                Chắc chiu từng mũi từng khâu,
                                    Sợ e con trẻ đi lâu chửa về
                                        Ai rằng tấc cỏ bên lề,
                           Báo đền được ánh nắng về ba xuân ?!
                                                               Đỗ Chiêu Đức
***

Anh Chiêu Đức thân mến,
Trước đây, tôi có có xem qua bài Cổ Phong "Du Tử Ngâm" này, bài thơ đã mang đến cho tôi nhiều rung động.Chính vì thế nên tôi đã cảm tác nên bài thơ sau đây:

                Hình Bóng Má

              Áo con sứt chỉ sờn vai
    Má ngồi vá lại đêm ngày quản chi
       Thương con chẳng ngại điều gì
    Sớm hôm sáng tối cũng vì con thơ
            Cho dù mắt Má đã mờ
      Đường kim mũi chỉ là tơ cõi lòng
          Đến giờ con vẫn ước mong
Được nhìn lại Má...nhưng không nữa rồi!

                                               Quên Đi

***

Tôi xin gởi đến các bạn bài phỏng dịch của tôi qua bài Du Tử Ngâm, như là một nén nhan lòng cho người mẹ thân yêu đã khuất núi .
Thân mến 
   Mailoc . 
Bản dịch của MaiLộc
       Đường kim chỉ trên tay hiền mẫu .
          Tấm áo nầy con bận ngày đi .
              Mẹ khâu thật nhặt chi li ,
        Sợ con mê mải có khi muộn về .
                Dù cho tấc cỏ ủ ê ,
Cũng không đáp nổi một trời nắng xuân

***
Đây không hẳn là bản phỏng dịch mà chỉ là niềm cảm xúc nhân ngày "Lễ Mẹ" mà thôi.Mong quý th i hữu đọc giải khuây trong lúc nhàn lãm.Song Quang

KHÚC NGÂM CỦA NGƯỜI LÃNG TỬ
Đường kim mũi chỉ Mẹ hiền khâu
Chiếc áo cho con "lãng tử sầu"
Chăm chút,chắc chiu từng nét một
Nhắc chừng con trẻ chớ đi lâu
Nổi lòng tất cỏ ai hay biết ?
Nguyện trả ơn dày nặng nghĩa sâu
Đền đáp ba xuân đâu chỉ lễ
Một ngày nhớ Mẹ....đủ hay sao ???
                            SONG QUANG

***
    Du Tử Ngâm 

Mẹ cặm cụi may áo ,
Cho con kịp đi xa.
Kim chỉ khâu thật chắc ,
Sợ con chậm về nhà.
Xót xa lòng cỏ mọn,
Nắng trời xuân bao la.
 
             Tri Khac Pham


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét