Những trưa hè lúc hãy
 còn
 thơ
Kẽo kẹt võng đưa hoà tiếng ầu ơ
Giọng của Má ru em vào giấc ngũ.
Có đêm vần vũ gió bấc về
Có đêm vần vũ gió bấc về
Ôm con vào lòng sưởi ấm với âu lo
Hay trái gió trở trời những khi em bịnh
Mòn mỏi sớm hôm Má chẳng thiết đến mình
Chỉ mong sao con được bình
 yên
Là tất
 cả những gì Má nguyện
Có thể em chưa hề để ý
Có thể em chưa hề để ý
               Khi em dần lớn với thời
 gian
               Má thêm vàng võ cùng năm tháng
               Em vui khoẻ trưởng
 thành 
Má cằn cỗi mong manh
Má cằn cỗi mong manh
               Nhưng từ tận
 đáy lòng
               Má tràn đầy hạnh phúc
               Tình Má thật
 mênh mông
Biết lấy gì đong đếm
Biết lấy gì so đo...
Có thể em chưa hề nghĩ
Một ngày kia Má vĩnh viễn ra đi
Em sẽ thế nào
Khi cứ vùi đầu vào chén cơm manh áoBiết lấy gì đong đếm
Biết lấy gì so đo...
Có thể em chưa hề nghĩ
Một ngày kia Má vĩnh viễn ra đi
Em sẽ thế nào
Khi cứ mãi tất bật bôn chen
Để rồi mỗi đêm về bóng đen phủ kín
Chỉ còn em trong yên tịnh
Sẽ nghe lòng ray rức nhớ khôn ngơi
Ôn lại khoảng thời gian thuở thiếu thời
Thật sung sướng trong vầng quang của Má.
Sao không nhân lúc Má còn tại thế
Dành thật nhiều mỗi khi em có thể
Khoảng thời gian bên Má thường xuyên
Để Người vui trong hạnh phúc triền miên
Được như thế Má vô cùng mãn nguyện.
Quên Đi

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét