Em khắc nỗi buồn lên tóc mai
Bao nhiêu sợi bạc mỗi đêm dài
Dòng đen óng mượt ngày
xưa ấy
Giờ đã thay màu trắng bạc phai.
Em trải lòng mình với ánh trăng
Bao nhiêu tâm sự lẫn băn khoăn
Xưa ta sánh bước trong vườn mộng
Dưới ánh tơ trời, chẳng nói năng.
Em đếm tuổi mình qua dáng con
Nụ tơ ngày ấy đã no tròn
Bao lần xuân thắm tô hương sắc
Là bấy mùa đông cây héo hon.
Em nghe nỗi nhớ đến từng đêm
Trong tiếng mưa rơi ở trước thềm
Qua giọt sương lùa khe cửa sổ
Trà sen uống mãi cũng say mềm
Em vẽ hình anh qua bóng mây
Gió xô, mây chuyển, ảnh lung lay
Biến thành sao sáng đêm hò hẹn
Bên góc hồ trăng của những ngày...
Lộc Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét