Ngày xưa, có một người nông dân hiền
lành tên là Ngọc Tâm, có một người vợ xinh đẹp tên là Nhan Diệp. Khác
hẳn với tính tình đơn giản của chồng, quanh năm chăm chú làm ăn, người
vợ lười biếng xa hoa, chỉ lo thỏa thê sung sướng.
Trong lúc hai vợ chồng tưởng chung sống với nhau đến răng long đầu bạc, thì Nhan Diệp bỗng lăn ra chết.
Người chồng đau đớn quá, không muốn rời
xa xác vợ, bèn bán hết tài sản, mua một chiếc thuyền chở quan tài vợ thả
bồng bềnh trên mặt nước.
Một buổi sớm mai thuyền đi đến dưới chân
một ngọn núi cỏ cây ngào ngạt, Ngọc Tâm lên bờ thấy đủ các kỳ hoa dị
thảo, cây cối nặng trĩu trái thì lấy làm lạ bèn phăng lần lên cao. Lưng
chừng núi, Ngọc Tâm gặp một ông lão tướng mạo phương phi, râu tóc bạc
phơ, tay chống gậy trúc đang lần bước. Thấy người có vẻ tiên phong đạo
cốt, đoán chừng là thần tiên ở núi Thiên Thai xuất hiện, Ngọc Tâm bèn
sụp lạy, rồi thiết tha xin cứu tử hoàn sinh cho người vợ thương yêu.
Vị thần thương hại nhìn Ngọc Tâm hồi lâu rồi nói:
– Ngươi còn nặng lòng vương vấn trần ai,
chưa thoát được vòng tục lụy… Ta có thể giúp cho ngươi đạt ước vọng
song về sau ngươi đừng có lấy làm ân hận!
Ngọc Tâm theo lời vị thần, dở nắp quan
tài vợ ra, chích đầu ngón tay mình nhỏ ba giọt máu vào thi thể Nhan
Diệp, thì người đàn bà từ từ mở mắt ra, rồi ngồi lên như sau một giấc
ngủ dài.
Trước khi từ giã, vị thần bảo người đàn bà vừa sống lại:
– Đừng quên bổn phận của người vợ… Hãy
luôn luôn nghĩ đến lòng thương yêu chung thủy của chồng… Chúc cho hai vợ
chồng được sung sướng.
Trên đường về quê, người chồng hối hả
giục thuyền đi mau. Một tối thuyền ghé bến, Ngọc Tâm lên bờ mua sắm thức
ăn. Trong lúc đó, có một chiếc thuyền buôn lớn đậu sát bên cạnh, chủ
nhân là tay lái buôn giàu có chú ý đến nhan sắc lộng lẫy của Nhan Diệp.
Hắn gợi chuyện, mời Nhan Diệp qua thuyền mình dùng trà rồi ra lệnh cho
bạn thuyền dong hết buồm chạy.
Ngọc Tâm quay về thấy mất vợ, bỏ cả ăn
ngủ, ngày đêm đi tìm kiếm, một tháng sau mới gặp. Nhưng người đàn bà đã
quen với lối sống xa hoa bên cạnh tay lái buôn giàu có, quên cả tình cũ
nghĩa xưa. Thấy rõ bộ mặt thật của vợ, Ngọc Tâm như tỉnh cơn mê, bảo
Nhan Diệp:
– Mình được tự do bỏ tôi song tôi không
muốn mình còn lưu giữ kỷ niệm gì của tôi nữa, vậy hãy trả lại ba giọt
máu của tôi đã nhỏ ra để cứu mình sống lại.
Nhan Diệp thấy được ra đi dứt khoát dễ
dàng như thế, vội vàng lấy dao chích đầu ngón tay, nhưng máu vừa bắt đầu
nhỏ giọt thì nàng ngã lăn ra chết.
Người đàn bà nông nổi, phụ bạc chết vẫn
còn luyến tiếc cõi đời nên hóa kiếp thành một vật nhỏ, ngày đêm đuổi
theo Ngọc Tâm, tìm cách ăn cắp ba giọt máu để trở lại làm người. Con vật
này luôn luôn kêu than với chồng cũ, như van lơn, như oán hận, như tiếc
thương, ngày đêm o o không ngừng. Về sau giống này sinh sôi nẩy nở rất
nhiều, người ta đặt tên nó là con muỗi. Vì ghét kẻ phụ bạc, nên mỗi lần
muỗi lại gần, người ta không tiếc tay đập cho nó chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét