Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

Tạp Ngâm Kỳ 1 - Nguyễn Du



Cùng Bạn ,
 Cuối tuần , trời Cali đang đắm chìm trong làn sương mờ ảo dưới làn mưa xuân phơn phớt cảnh vật nên thơ không thể tả. Trong thơ phòng đọc lại vài bài thơ của Cụ Nguyễn Du lúc người về ẩn dưới chân núi Hồng ở quê nhà khiền lòng tôi cảm khái vô cùng . Xin chia sẻ cùng VTT và các bạn thân để quên một phần nào nỗi bùi ngùi  tháng Tư sầu thảm trong lòng từng người chúng ta..
Nguyễn Du ( 1765-1820), tác giả Truyện Kiều , đệ nhất thi phẩm trường thiên của văn học Việt Nam, ngoài ra còn có 3 tâp thơ chữ Hán, trong đó Thanh Hiên Thi Tập (78) bài chia ra làm 3 phần :
  A Mười Năm Gió bụi ( 1786-1795) , thời gian lẫn trốn ở Quỳnh Côi
  B Dưới Chân Núi Hồng (1796-1802) về ẩn quê nhà .
  C Làm Quan Ở Bắc Hà 91802-1804)
Thân kính 
Mailoc

     雜吟其一                Tạp Ngâm Kỳ 1
                 阮攸                    Nguyễn Du

秋聲一夜渡藍河   Thu thanh nhất dạ độ Lam hà,
無影無形入我家   Vô ảnh vô hình nhập ngã gia.
萬里西風來白髮   Vạn lý tây phong lai bạch phát,
一窗秋色在黃花   Nhất song thu sắc tại hoàng hoa
百年哀樂何時了   Bách niên ai lạc hà thời liễu?
四壁圖書不厭多   Tứ bích đồ thư bất yếm đa.
庭植孤松高百尺   Đình thực cô tùng cao bách xích,
不知青帝奈人何.  Bất tri Thanh đế nại nhân hà?

Dch nghĩa 

Tiếng thu bỗng một đêm vượt qua sông Lam, 
Không bóng, không hình luồn vào nhà ta. 
Gió tây muôn dặm làm cho mái tóc ta thêm bạc, 
Sắc thu trên khóm hoa vàng đầy cửa sổ. 
Cuộc vui buồn trăm năm bao giờ mới hết? 
Sách vở đầy bốn vách, bao nhiêu cũng vừa. 
Trước sân, ta trồng một cây tùng cao trăm thước, 
Không biết chúa xuân sẽ làm gì được người trồng cây?

Dịch Thơ :
 
Tiếng thu vượt Nam Hà một tối ,
Không bóng hình men tới nhà ta .
Gió tây đầu bạc thêm ra ,
Song thu vàng nhuộm cúc hoa rực màu .
Đời khổ vui biết bao giờ sạch ,
Sách vở đầy bốn vách như không .
Ngoài sân trăm thước cô tùng ,
Chúa xuân ghen với người trồng hay sao ?
                                 Mailoc

Các Bài Dịch Khác:

Tiếng thu đêm vắng vọng Lam giang,
Lặng lẽ vô hình nhập cửa hàn.
Muôn dặm gió tây lồng tóc bạc,
Ngàn hoa vàng ánh rực song ngang.
Trăm năm bất tận vui buồn bực,
Bốn vách thi nhân sách vở tràn...
Sân trước cây tùng cao ngất ngưởng,
Chúa xuân bỡn cợt kẻ trồng chăng !
                     MAI XUÂN THANH
***
Tiếng thu một tối vượt sông Lam
Chẳng dáng hình riêng, ghé đến thăm
Phơ phất gió Tây lùa tóc bạc
Dịu dàng song cửa phủ hoa vàng
Buồn vui cõi thế hoài đeo đẳng
Sách vở thư phòng mãi ngổn ngang
Sân trước cội tùng vươn bóng cả
Người trồng cười cợt chúa Xuân chăng ?
                      Phương Hà phỏng dịch
***
Quên Đi nghĩ :
- Chữ "Thư" nơi câu 6 không phải là "Sách" mà phải là "Viết". "đồ thư" có nghĩ là "vẽ viết" như thế mới đối với "ai lạc (buồn vui) " của câu 5.
- Hai câu kết: Trong sân có nhiều cây, như triều đình có nhiều quan. Tác giả cho rằng mình cô độc nhưng tài giỏi nhất. Không biết Nhà vua có biết để trọng dụng mình cho đúng hay không.

Dịch Thơ:

     Tạp Ngâm Kỳ 1

Sông Lam đêm tối tiếng thu qua
Bóng chẳng hình không lẻn tận nhà
Muôn dậm gió tây phai trắng tóc
Cành bên song cửa bị vàng hoa
Vui buồn một kiếp bao giờ hết
Viết vẽ đầy gian mới tạm là
Sân trước tùng cao trăm thước mộc
Chúa xuân trông thấy nghĩ gì ta.
                              Quên Đi
***
        Tạp Ngâm Kỳ 1

Đêm vượt sông Lam thu chợt tới
Bởi vô hình lẻn đến nhà thưa
Gió tây tóc trắng phai màu nhuộm
Cửa sổ hoàng hoa ửng sắc đưa
Vui trọn kiếp người đâu đã dứt
Chữ đầy bốn vách mấy cho vừa
Sân ngoài độc nhất tùng cao vút
Biết chúa xuân đà nghĩ đến chưa
                        Kim Phượng
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét