Thứ Ba, 13 tháng 11, 2018

Mộ Xuân Hoài Cảm - Đới Thúc Luân


   暮春懷感                 Mộ Xuân Hoài Cảm 
              戴叔倫                        Đới Thúc Luân

 

杜宇聲聲喚客愁,     Đỗ Vũ thinh thinh hoán khách sầu,
故園何處此登樓。     Cố viên hà xứ thử đăng lâu.
落花飛絮成春夢,     Lạc hoa phi nhứ thành xuân mộng,
剩水殘山異昔遊。     Thừa thủy tàn sơn dị tích du.
歌扇多情明月在,     Ca phiến đa tình minh nguyệt tại,
舞衣無意綵雲收。     Vũ y vô ý thái vân thâu.
東皇去後韶華盡,     Đông hoàng khứ hậu thiều hoa tận,
老圃寒香別有秋。     Lão phố hàn hương biệt hữu thu.


  * Đỗ Vũ : là vua của nước Thục (1057 trước Công Nguyên), xưng là Vọng Đế, sau Thục bị Tần thôn tính, tương truyền khi chết hóa thành chim Đỗ Quyên mà ta quen gọi là chim cuốc, miền Nam gọi là con Quấc.
Cho nên Thục Đế, Vọng Đế, Đỗ Vũ, Đỗ Quyên đều dùng để ám chỉ con chim Quấc.  
   * Đông Hoàng : là Ông hoàng ở hướng đông. Đông phương Giáp Ất Mộc thuộc mùa Xuân, nên Đông hoàng là Chúa mùa Xuân.
   * Thiều Hoa : là khoảng thời gian hoa mộng, thường dùng để chỉ 3 tháng của mùa xuân.
   * Lão Phố : là Vườn xưa, là quê xưa.
 Dịch Nghĩa :
                         Lòng hoài cảm ở cuối mùa xuân
         Từng tiếng từng tiếng chim quấc gợi sầu thêm cho khách xa quê. Ta lên lầu trông ngóng cũng không thấy được quê hương ở nơi đâu. Hoa rụng liễu bay trước gió như giấc mộng xuân, nước thừa núi lụn chẳng còn giống như ngày xưa đã từng đi dạo. Chiếc quạt ca múa ngày xưa đa tình như vầng minh nguyệt hãy còn đây, nhưng mãnh vũ y thì vô tình đã phai màu nằm trong một xó. Chúa xuân đã đi rồi thì những ngày xuân tươi đẹp cũng đi qua, Trong vườn cũ giờ đây lại đượm một mùi hương hiu hắt của mùa thu !

 Diễn Nôm :
                          Hoài Cảm Cuối Xuân  
       
                    Từng tiếng cuốc kêu gợi khách sầu,
                    Lên lầu chẳng thấy bóng quê đâu.
                    Liễu bay hoa rụng ngờ như mộng,
                    Nước thải non mòn chẳng giống xưa
                    Chiếc quạt đa tình như nguyệt rạng
                    Vũ y vô ý nhạt hương thừa.
                    Chúa xuân gom hết mùa xuân thắm,
                    Vườn cũ thu buồn hương lạnh đưa !
      Lục bát :
                    Cuốc kêu tiếng tiếng gợi sầu,
                    Vườn xưa đâu tá, lên lầu ngóng trông.
                    Liễu bay hoa rụng mênh mông,
                    Nước thừa non thải chạnh lòng cảnh xưa
                    Quạt đa tình ánh trăng thưa,
                    Vũ y phai nhạt hương thừa nằm trơ.
                    Chúa xuân gom hết ý thơ,
                    Vườn xưa thu lạnh ngẩn ngơ hương thừa.
                                                            Đỗ Chiêu Đức

***
      Cuối Xuân Và Nỗi Nhớ

Nghe tiếng cuốc kêu động khách sầu,
Lầu cao dõi mắt bóng quê đâu.
Tơ hoa bay rụng trời thơ mộng,
Sông núi hoang tàn cảnh bể dâu.
Ca quạt lung linh vầng nguyệt tỏ,
Áo xiêm lất phất áng mây thâu.
Xuân đi bỏ lại đời cô lữ,
Hương lạnh vườn xưa nỗi bạc đầu. 
                        Tri Khac Pham
***
Hoài Cảm Cuối Xuân 


Nghe tiếng quấc gợi sầu lữ khách
Lên lầu cao ngóng bóng quê nhà
Mộng Xuân liễu biếc thềm hoa
Non mòn ,nước đọng như là ngày xưa
Quạt đa tình hương thừa còn đó
Mảnh vũ y trong xó nằm đây
Chúa Xuân mang hết mộng say
Vườn xưa hiu hắt lá lay Thu sầu
                           songquang
                               8/2/18
***
     Cảm Xúc Cuối Xuân

Tiếng quấc kêu làm dạ khách đau
Muốn nhìn quê cũ đến lầu cao
Hoa rơi tơ thả dường như mộng
Núi lở nước tràn khác thuở nao
Điệu quạt lắm tình trăng ghé lại
Áo xiêm chẳng ý kéo mây vào
Nàng xuân đâu nữa mà tươi thắm
Chốn cũ hương thu lặng lẽ chào.
                           Quên Đi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét