Thứ Hai, 14 tháng 1, 2019

Thời Gian


Bài Thơ Xướng

         THỜI GIAN

Vun vút thời gian vó ngựa dồn
Vừng hồng chưa thưởng, tím hoàng hôn.
Canh dài trằn trọc thâm quầng mắt
Đêm trắng sầu tư giá buốt hồn.
Xơ xác vườn thu mưa tối dập
Lưa thưa đầu bạc gió tây vờn.
Năm tàn, một tuổi, lòng xao xuyến
Buông xả muộn phiền quá khứ chôn.
                                   Mailoc
                                 12-21-18
Các Bài Thơ Họa

          THỜI GIAN

Thời gian vùn vụt bóng câu dồn,
Vừa sáng chưa cười chợt ám hôn.
Tuổi trẻ thoáng qua ngơ ngác mộng,
Già nua ụp xuống tái tê hồn.
Nhân sinh Phạn Điển nhất na sát,*
Sự nghiệp Hòe An một giấc vờn.
Vinh nhục thị phi thành dữ bại,
Bần cùng cự phú thảy vùi chôn !
                          Đỗ Chiêu Đức
* Một Sát Na trong Kinh Phật

***
           Thời Gian

Bao năm sóng dập gió mưa dồn
Đất phủ màu thiên ám địa hôn
Máu thịt trên bàn tay ngạ quỷ
Lương năng dưới đáy vực tâm hồn
Họa hoằn chút nắng xuân chiều rọi
Thi thoảng vài nơi ánh nguyệt vờn
Đóng kịch lâu dần như sỏi sạn
Người thân từng đứa đã đem chôn.
                         Cao Linh Tử
                          22/12/2018
***
           Kiếp Nhân Sinh

Tháng lại ngày qua cứ dập dồn
Đời người chưa trọn nụ môi hôn
Áo cơm một kiếp lo mờ trí
Chinh chiến bao năm sợ mất hồn
Hạnh phúc an vui nào trọn hưởng
Đau thương phiền muộn cứ luôn vờn
Tái sinh, xin được làm cây cỏ
Sống chẳng âu sầu, chết khỏi chôn.
                              Phương Hà
***
                Gẫm Lại

Điều hay chẳng mấy xấu luôn dồn
Lớ ngớ dân chìm cảnh hắc hôn
Tráo trở trắng đen nhan nhản kẻ
Đúng sai lật lọng tái tê hồn
Lời ngay nào có ai nghe biết
Chỉ thấy trời cao chớp hiện vờn
Tế thế kinh bang không nghĩ đến
Luân thường đạo lý lại đem chôn
                                 Quên Đi
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét