Vịnh Cầu Mỹ Thuận (*)
(Tá vận Vịnh Đèo Ngang)
Mỹ Thuận dừng chân nắng sắp tà
Một vùng cây trái chẳng còn hoa
Thuyền ai lạc lỏng đi tìm bến
Lữ khách bơ vơ thấy nhớ nhà
Nào bởi hẹn thề non với nước
Không vì vướng bận quốc cùng gia
Chỉ sợ đồng khô và biển chết
Màu xanh rồi sẽ tách rời ta.
Quên Đi
(*) Trong
bài thơ "Vịnh Cầu Mỹ Thuận", Quên Đi nhái theo bài
thơ của Bà Huyện Thanh Quan, và chỉ mượn vần Vịnh Đèo Ngang chứ
không hề dám nói Hoạ. Lý do rất đơn giản là bài Vịnh của Quên Đi không
viết theo luật Niêm thông dụng như bài Vịnh Đèo Ngang, mà viết theo luật
Niêm Chẵn Chẵn ở 4 câu sau.
***
Bài Thơ Hoạ:
***
***
Bài Thơ Hoạ:
Vịnh Cầu Lầu
Bơ vơ lạc lõng giữa chiều tà
Thơ thẩn một mình ngắm cội hoa
Viễn xứ đọng buồn thương đất Vĩnh
Mảnh đời lưu lạc nhớ quê nhà
Cầu Lầu tìm lại bao dư ảnh
Lữ khách lặng nhìn mấy nóc gia
Lưu vong tất cả đành thôi mất
Tha thiết một điều giữ chính ta
Kim Phượng
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét