Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016

Hè Năm Nay Đi Chơi Đâu?


Bài Xướng Liên Hoàn

Hè Năm Nay Đi Chơi Đâu? 

Hạ đến, lòng ta khéo vẩn vơ, 
Sáng, trưa, chiều, tối, những bơ phờ. 
Từ tin sông Cửu, dòng trơ đáy; 
Đến chuyện miền Trung, cá trắng bờ. 
Sôi sục lòng dân, như chửa thấy ... 
Đảo điên thế nước, thực đâu ngờ ! 
Hè năm nay, chắc nằm nhà vậy,
Máu chảy, ruột mềm, há dễ ngơ.
                     *** 
Máu chảy, ruột mềm, há dễ ngơ !
Cớ sao Thi Hữu lại thờ ơ ?
- Rừng vàng đã hết, thôi xa nhớ ?
- Biển bạc đâu còn, để viễn mơ ?
Đất nước tôi đâu ? Ai nhắc hộ ! 
Non sông khách lạ ! Kẻ nào chờ ? 
Năm canh trằn trọc, buồn khôn ngủ,
Thảo vội đôi vần, gửi bạn thơ.
                     ***
Thảo vội đôi vần gửi bạn thơ,
Chút tình bày tỏ, giải niềm tơ.
Non sông muôn thuở, chung dân trí;
Đất nước một thời, góp vận mơ.
Nay dẫu sống xa nghìn vạn dặm,
Có đâu thiển cận, một hai lơ.
Mai kia con cháu đè ra hỏi :
Ông đã làm chi, thuở đến giờ ?
                 *** 
Ông đã làm chi, thuở đến giờ ? 
Nghe ra cay đắng, khó lòng ngơ ! 
Nại già, ta đã vùi hy vọng, 
Chớ trẻ, ai không chứa mộng mơ ! 
Lực bất tòng tâm, thường biện bác, 
Trí không theo ý, vẫn vu vơ ! 
Thôi, thôi, lão chớ nên bào chữa; 
Hãy cố làm gương, dắt trẻ thơ.
                *** 
Hãy cố làm gương, dắt trẻ thơ; 
Cụ già tiến bước, kéo trai tơ. 
Diên Hồng một thuở, dân phò chúa, 
Lạc Việt bao đời, giặc cuốn cờ. 
Chi khiến giang sơn, người ngoảnh mặt, 
Mà nên đất nước xác như vờ.
Nghe ai mong đợi, người tài đức !
Tài đức chi, khi dân muốn lơ ? 
                               Danh Hữu

Các Bài Thơ Hoạ:

Đêm Tháng Hạ

Đêm hè thao thức nghĩ vu vơ
Cám cảnh sao ai lại phỉnh phờ
Vựa lúa Tây Nam đồng thấm muối
Miền Trung biển bạc độc tràn bờ
Dân lành chân thật nào đâu tỏ,
Kẻ ác gian manh khó để ngờ
Thử hỏi cách nào cho đất nước
Chung dòng Lạc Việt chớ làm ngơ
                   ***
Chung dòng Lạc Việt chớ làm ngơ
Cho gởi đôi lời đấy ớ ơ
- Nước mặn đồng khô đà hiện rõ!
- Dân buồn biển chết hãy dừng mơ!
Mưu sâu kế hiểm bao người hưởng
Áo ấm cơm no bá tánh chờ
Trằn trọc đêm dài suy lắm chuyện
Xin hồi mấy vận với nhà thơ.
                ***
Xin hồi mấy vận với Nhà Thơ
Đau đáu dạ này rối tựa tơ
Tất cả bao điều đang hiện rõ
Cớ sao lắm kẻ vẫn còn mơ
Giống dòng tộc Việt mong ghi nhớ
Nam quốc sơn hà chớ ngó lơ
Trưng Triệu Lý Trần danh rạng rỡ
Theo gương Người trước...Biết bao giờ?
                        ***
Theo gương người trước...Biết bao giờ
Trằn trọc bao ngày đến ngẩn ngơ
Cũng bởi tại vì nên khó tính
Rằng là do bị chỉ còn mơ
Dân luôn mong được người tài đức
Nước sợ trao nhầm kẻ bá vơ
Hy vọng trời Nam dần rực sáng
Sức già mong ước dệt vào thơ
                *** 
Sức già mong ước dệt vào thơ
Chí nguyện lụn buồn thả tiếng tơ
Nửa kiếp nổi trôi vì thế sự
Một đời biến đổi tựa bàn cờ
Thắng thua thành bại còn chưa rõ
Ngay thật gian tham há giả vờ
Múa miệng khua môi rằng chẳng thể
Chớ nào câm điếc mới làm lơ
                           Quên Đi
***
        Việt Nam Quê Tôi

1/
Nước mình đẹp lắm! Rõ vu vơ
Nô nức lời khen đấy phỉnh phờ
Ruộng lúa phì nhiêu già háp tuổi
Cá tôm soi sỏi trắng phơi bờ
Quê hương ngạo nghễ còn đâu nữa
Biển cả mênh mông chẳng có ngờ
Mẹ Việt Nam ơi đàn hậu duệ
Chung bầu nhiêt huyết há làm ngơ


2/
Chung bầu nhiệt huyết há làm ngơ
Giữ vững cơ đồ quá dễ ơ
Tôi luyện trở nên người hữu dụng
Kiên trì ấp ủ mộng hằng mơ
Bền tâm vững chí không nao núng
Mài sắt nên kim hãy gắng chờ
Đất khách tha phương hồn cố xứ
Đôi dòng san sẻ bạn Vườn Thơ

3/ 
Đôi dòng san sẻ bạn Vườn Thơ
Dạ rối nào an chẳng khác tơ
Xa cách tình quê ghi khắc cốt
Quay về đất mẹ vẫn luôn mơ
Bao giờ bằng hữu vui sum họp
Khi ấy chúng mình chẳng tảng lơ
Trở lại vườn xưa nơi chốn cũ
Hàn huyên vận nước đến hằng giờ

4/
Hàn huyên vận nước đến hằng giờ
Hư thực tình đời sao ngẩn ngơ
Kẻ dại gìn lòng nuôi ác tính
Người khôn giữ dạ dệt trời mơ
Luyện tài rèn đức thề cương quyết
Tham lợi háo danh lại vẫn vơ
Sông núi đáp lời người trí dũng
Thanh bình thật sự cảnh nên thơ


5/
Thanh bình thật sự cảnh nên thơ
Cái thuở chăn tằm lẫn dệt tơ
Thục nữ đoan trang ngồi vá áo
Nam nhân tao nhã thú chơi cờ
Thương nguồn nhớ cội nào quên được
Hợp lực đồng tâm chẳng giả vờ
Xã tắc sơn hà dù trắng tóc
Con Hồng cháu Lạc chớ làm lơ
                         Kim Phượng
***
Hoạ Đoạn 1&2


       HẠ ƯU TƯ 

Dặn lòng chớ nghĩ chuyện vu vơ 
Để lúc nhàn thơi bớt phạc phờ 
Nắng hạn đồng khô thêm cỗi đất 
Vùng sâu nước mặn ngấm xa bờ 
Miền Trung ngộ độc gieo tai ách 
Sông Hậu chờ tin báo bất ngờ 
Đấy phải cần đi cho rõ biết 
Lòng dân sức cảm có còn ngơ! 

Lòng dân biểu cảm hết còn ngơ! 
Đã giảm nhiều hơn thói ỡm ờ 
Đất nước nguy nàn là có thực 
Bao lời giả dối hết hoài mơ 
Rừng vàng biển bạc đà sai trớt 
Chất độc vùng hoang đã đứng chờ 
Khí tận hồn tan bày biểu hiện 
Lẽ nào trút hận gửi vào thơ?  
               Nguyễn Đắc Thắng
***

Hoạ Đoạn 2 & 3

            Khắc Khoải

Tổ quốc nguy nàn thật khó ngơ,
Đỉnh cao trí tuệ cứ ầu ơ.
Giang sơn tươi đẹp như hoa gấm,
Lịch sử oai hùng tựa giấc mơ .
Nô lệ ngoại bang ôi ngán ngẩm !
Vẽ vang dân tộc hết mong chờ.
Từng ngày tin tức càng đen tối ,
Đất khách đứng ngồi dạ thẩn thơ .
                  ***
Quê hương ta đó đẹp bài thơ .
Đất khách muôn trùng vẫn nhả tơ .
Sông núi ruộng đồng bao nỗi nhớ ,
Khung trời mây nước một thời mơ .
Dân tình rên siết ôm câm hận,
Vận nước điêu tàn khó tảng lơ .
Khắc khoải ngày về trằn trọc mãi,
Đỗ quyên rỏ máu đến bao giờ ?
                                       Mailoc
***
Hoạ Đoạn 2

     SAO PHẢI ĐI CHƠI ?

Nỗi buồn cả nước há làm ngơ ?!
Chẳng lẽ suốt ngày khóc  ớ  ơ.
Biển bạc chỉ là không tưởng hão,
Rừng vàng vốn dĩ những lời mơ.
Non sông vạn dậm đều nên giữ,
Đất nước ngàn năm há lẽ chờ ?!
Con cháu RỒNG TIÊN luôn phấn đấu,
Yên lòng tóp trẻ, hãy làm thơ !!!
                            Đỗ Chiêu Đức  
***





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét