XXXI.   HỘI TƯ CẤP
Trong làng hoặc mươi mười hai người, hoặc vài chục người rủ nhau lập một hội tự giúp lẫn nhau, gọi là hội tư cấp.
Hội tư cấp chìa ra làm nhiều cách.
1.Họ mua bán. 
Một
 người cầm cái họ, hoặc trong hội cắt lần lượt mỗi người cầm cái một 
năm. Cứ đầu năm về trung tuần tháng giêng hoặc sang đầu tháng hai thì 
người cầm cái mời người chơi họ đến hội tại nhà mình, đính ước với nhau,
 chia làm hai ba hạng đóng tiền, hoặc mỗi tháng mỗi người đóng ba đồng, 
hai đồng, một đồng, năm hào gọi là họ nhỏ; hoặc mỗi tháng mỗi người đóng
 mười đồng, sáu đồng, gọi là họ lớn. Tùy ai muốn chơi hạng nào hay là 
chơi mấy tên cũng được.
Ai chơi đề tên vào sổ, gọi là sổ họ. Cứ tháng
 đến ngày gọi thì bao nhiêu người chơi họ họp lại ở nhà chủ mà mua bán 
với nhau. Cách mua bán hoặc dùng cách gắp thăm, hoặc dùng cách bỏ tiền 
úp bát.
Gắp thăm thì phải định hạn trước, ví dụ như mười người
 chơi họ, mỗi người góp mười đồng một tháng, thành ra mỗi tháng có một 
trăm đồng. Hôm mua bán, hạn cho chỉ được mua tám mươi đồng, còn hai mươi
 đồng để ra chia lãi cho các người chưa mua và để ra dăm ba đồng chi vào
 tiền phí tổn trầu cau và tiền chi công khó nhọc cho nhà chủ. Thăm thì 
đề tên mỗi người chơi họ vào một mảnh giấy rồi viên tròn lại, bỏ vào một
 cái ống, hễ gắp được tên ai ra trước thì người ấy được lấy họ.
Úp bát
 thì không có hạn định nào, ví dụ như mười người đóng thành một trăm 
đồng, mỗi người bỏ mấy đồng kẽm hoặc xu ở dưới, úp cái bát lên trên, mỗi
 đồng kẽm là một đồng bạc, bỏ lên trên bát thì mỗi đồng kẽm là một hào 
chỉ. úp xong cả một lượt thì nhà chủ theo lần lượt mà mở. Hễ người nào 
bỏ tiền nhiều hơn thì được, như Giáp bỏ mười đồng năm cắc, Ât bỏ mười 
hai đồng năm cắc, Bính bỏ mười ba đồng thì Bính được lấy họ v.v... Mua 
bao nhiêu thì được lấy bấy nhiêu, còn thừa cho các người chưa mua và 
cũng để tiền trầu cau cho nhà chủ.
Mua rồi thì ký vào sổ, từ tháng 
sau người chưa mua lại họp mà mua bán, người mua rồi thì thôi, hoặc được
 ăn lãi theo thì phải đóng cả số tiền của mình chơi cho đến khi hết họ.
Họ ấy gọi là họ mùa, đến tháng năm lại bắt đầu mở họ khác, gọi là họ chiêm. Họ đóng nhiều năm ít năm, tùy lúc đính ước, nhưng phần nhiều thì chỉ chơi một năm.
Người cầm cái được phép lấy dưng một tháng họ, nghĩa là lấy cả toàn số tiền không phải chia lời cho ai đồng nào.
Họ của một người có tư bản cầm cái thì là kế sinh lợi được bao nhiêu lời một mình người ấy hưởng; họ cầm chung của một hội thì tiền lời đế làm công nhu cho trong hàng hội
Cách
 họ mua bán này, ai có cần đến tiền buôn bán hoặc tiêu việc gì mới mua, 
ai không cần thì đê đánh lấy lời rồi cuối năm hoặc khi hết họ mới lấy, 
gọi là lấy dốc ống.
Người cầm cái phải khó nhọc đi mời, đi thu
 tiền, hễ người mua rồi mà không đóng được thì người ta chỉ trách cứ 
người cầm cái mà lấy tiền. Cho nên người cầm cái kể tiếng được ăn nhiều 
lời, mà cũng lắm khi phải bồi thường cho người khác, có khi đến vỡ nợ.
2.Họ hiếu. 
Hội này cũng cắt lần nhau mỗi người làm chủ một năm
Hễ trong họ, ai có tứ thăn phụ mẫu
 mất thì người chủ tang đưa giấy hoặc trầu cau nói với người trưởng họ, 
trưởng họ phải báo cáo cho hết người trong hội, mỗi người phải đóng một 
vài đồng bạc hoặc góp bằng thóc gạo, để giúp cho nhà tang chủ, có nơi 
chơi họ bánh chưng, bánh dầy thì hàng hội phải làm bánh sẵn mà 
đem đến nhà tang chủ. Họ hiếu lại thường có tế, hàng hội phải đủ đồ tang
 phục mà trợ tế cho hiếu chủ. Hôm cất ma, họ hiếu đều phải mặc áo trắng 
đi đưa đám.
Họ hiếu nhà chủ hoặc phải cơm rượu khoản đãi hoặc không phải tùy lệ định với nhau.
3.Họ hỉ. 
Hội
 này hoặc làm nhà, hoặc cưới vợ cho con, hoặc có việc gì vui mừng, đều 
được phép lấy họ. Trong họ mỗi người cấp bao nhiêu, tùy lệ định trước. 
Người có việc hỉ đưa trầu đến trưởng họ, rồi họ đính ước ngày nào đến 
mừng thì đem tiền đến đóng.
Nhiều khi hiếu, hỉ họp làm một họ, hiếu 
thì bất kỳ lúc nào, nhà ai có người mất cũng được lấy ngay; việc hỉ thi 
thường mỗi năm chỉ cấp bốn kỳ, hễ ai có việc trước trình trước thì được 
lấy trước.
6.Họ ăn tết. 
Về chốn quê thôn, thường có họ
 bánh chưng, họ thịt bò, thịt lợn, họ gạo v.v... Người cầm cái mỗi tháng
 đi thu mỗi người chơi họ độ một vài hào. Tiền ấy đem ra sinh lợi, rồi 
cuối năm thì bỏ hết tiền ấy ra để hàng hội tậu bò, mua lợn,' đong gạo 
làm bánh, phân phát cho mỗi người một phần để ăn tết. Cách này là mỗi 
người bỏ dần ra ít tiền từ trưốc để đến tết đỡ khỏi phải lo.
Cách tư 
cấp lẫn nhau của ta, mỗi người bỏ ra một ít tiền, đắp đổi lần hồi, tốn 
kém không bao nhiêu mà giúp cho một ngưòi nên được công việc, cũng là 
một cách lý tài khéo.
Song hiềm cách lý tài nhỏ nhặt quá, cả hội 
nhiều cho lắm chẳng qua vài chục người, đóng góp thì mỗi người nhiều mới
 đến một vài đồng, dăm sáu đồng, ít thì dăm ba hào, hạn kỳ lại ngắn 
ngủi, ngưòi có việc chẳng qua lấy được mươi mười hai đồng cho chí bảy 
tám chục. Nói đến cách lý tài bao nhiêu thì lại buồn cho cuộc sinh lý 
của ta bấy nhiêu.
Thế mà đã chắc gì đâu, ở chốn hương thôn mỗi khi 
đóng một vài đồng bạc hoặc dăm bảy hào mà cũng nhiều khi có người không 
đóng được, ở thành phố thì mỗi kỳ đóng độ dăm sáu đồng cho đến một vài 
chục, mà thường thấy các bà cầm cái phải vất của nhà ra đóng đậy cho 
người khác, mà vỡ họ cũng nhan nhản chẳng thiếu gì.
Vậy thì kết cuộc đã nhỏ nhặt mà lại không có quy trình chắc chắn, đường sinh lý tài nào mỗi ngày mở mang ra được?
Tiếc
 rằng có cách hay mà không mấy người chịu mở cho to làm cho chắc chắn. 
Giá thử cứ ý ấy mà suy rộng ra thì một là sinh lợi cho mình, hai là giúp
 được cho người khác nên việc to, có khi nhờ cách ấy mà buôn bán to 
được.
Còn như họ hiếu, họ hỉ, họ ăn tết, cũng là một cách nhỏ nhặt, 
chẳng đỡ được bao nhiêu, mà lại sinh phiền cho lúc thu lúc đóng. Lắm nơi
 lại bày ra cách ăn uổng thì lại phiền nữa. Cả họ đỡ độ ba bốn chục, ăn 
uổng lại tốn mất một hai chục thì còn ích gì cho ngưòi có việc.
XXXII.   HỘI BÁCH NGHỆ
Dân làng thường hay có hội bách nghệ. Hội bách nghệ là bao nhiêu người trong làng làm chung một nghề gì,
 hoặc thợ mộc, hoặc thợ nề, hoặc thợ sơn, thợ sắt v. v. Người làm nghề 
nào vào hội ấy, cho cử một ngưòi làm trưởng hội hoặc mỗi năm cắt lượt 
nhau làm trưởng một lần, đế chứa việc hội.
Mỗi năm hội tại nhà trưởng
 ăn lệ với nhau một kỳ. Ngày ăn lệ hội to làm bò, hội nhỏ làm lợn, trước
 hết lễ thánh sư, rồi thì hội tụ ăn uống chơi bời vối nhau.
Chủ ý hội
 thì chỉ cốt để liên lạc cái tình ý đồng sự vối nhau, trong hội ai có 
việc hiếu, hỉ thì hội cũng có lệ mừng, phúng, hoặc là giúp đỡ tiền nong 
cho nhau.
Hội thường hay lập ra họ mua bán trưốc là giúp đỡ sau là 
lấy lời. Cái lời ấy dễ làm vốn công của hàng hội, khi nào nhiều vốn rồi 
thì hội lại tìm nhiều kể ra mà sinh lời nữa, rồi mỗi năm chia cho nhau 
một đôi chút. Hoặc hàng hội muốn lấy danh tiếng với làng thì cung tiến 
về sự thần, như cúng cái nghi mon tàu, hoặc cúng cò cúng tán, cúng áo 
đại trào v.v... Cúng thứ gì thì đề tên của hội ấy vào thứ ấy, thế là 
danh giá.
Hội cũng đặt ra có đàn anh, có đàn em, có người giữ sổ, có người giữ tiền công, cũng như một xã hội nhỏ vậy.
Tục
 ta nghề nào lập hội ấy, một là để giữ gìn công việc cho nhau, hai là để
 liên lạc tình nghĩa vối nhau, ba là để bênh vực nhau, cứu giúp nhau, 
vậy thì cái chủ ý cũng hay, mà lại có thể sinh lợi để làm được sự công 
ích nữa. Tiếc thay dân trí ta hẹp hòi, chỉ biết có tiền thì lo ngay đến 
một mảnh danh giá, cúng về dân để lấy cái tên ghi ở trong đồ sự thần, 
cho ai nấy trông thấy đồ thờ thì lại nhớ đến tên mình, thế cho là vinh 
hạnh rồi. Giả sử hội nào cũng gây lấy một cái vốn to rồi chung nhau mà 
mở một nghề buôn bán to tát, hoặc công xưởng gì cho có ích lợi to thì 
chẳng hay lắm ru?
XXXIII.   TUẦN ĐINH
Mỗi
 làng phải có mươi mười hai tên tuần đinh, làng nhỏ cũng phải có bảy tám
 tên. Tuần đinh là những hạng trai trong làng, kẻ nghèo hèn không được 
dự vào ngôi thứ gì thì phải ra tuần, có nơi thì cắt lần lượt các trai 
tráng từ mười tám tuổi trở lên phải ra tuần mấy tháng hoặc mấy năm. Gọi 
là tuần phiên cũng là bọn ấy.
Tuần đinh phải theo khán thủ, trưởng 
tuần canh gác tại nơi điếm sở, đánh trống, đánh mõ cầm canh. Hoặc rúc tù
 và đi tuần la trong làng, coi sóc đồng điền lúa má, và giữ gìn kẻ gian 
phi.
Khi có cướp hoặc khi có hỏa hoạn, dân làng hô hoán thì lý dịch 
phải lập tức đem tuần đinh đến cứu. Dân làng cũng đổ ra mà giúp sức vối 
tuần đinh.
Khi có việc bắt phu phen, hoặc đến vụ thuế thì tuần đinh 
phải đi gọi phu và phải đi thúc thuế. Ai bỏ phu hoặc thiếu thuế, lý dịch
 được phép sai tuần đinh bắt ra điếm đóng cùm. Khi tha về, người có lỗi 
phải nộp tiền tuần dăm ba hào cho tuần đinh uống rượu. Ai ăn trộm ăn cắp
 hoặc đánh nhau nằm vạ, hoặc trái khoán ước gì của làng thì lý dịch cũng
 được phép sai tuần đinh bắt ra điếm để phân xử, tuần đinh canh giữ, lỗi
 nhỏ thì bắt nộp dăm ba hào, đồng bạc, lỗi lớn thì tuần đinh được phép 
bắt gà bắt chó ra ngả vạ.
Tiền cấp dưỡng cho tuần đinh, có ruộng thì 
để cho một vài mẫu, hoặc đến vụ gặt thì để cho một vài lượm lúa trong 
mỗi mẫu, hoặc ai có trâu thì mỗi con trâu phải cho mấy hào. về nơi không
 có ruộng thì tính từng nóc nhà, đồng niên mỗi nóc nhà phải cho một vài 
hào, hoặc nơi thì trừ cho khỏi đóng thuế trong khi ra tuần, tùy tục 
riêng từng làng.
Việc tuần phòng cũng là một việc hệ trọng, giữ kẻ 
gian phi, cứu khi nguy cấp để giữ sự yên ổn trong làng, vậy thì bọn tuần
 đinh tức là một đội cảnh sát của dân xã.
Song ta không hiểu 
nghĩa ấy thường cho bọn tuần phu như bọn nô lệ của lý dịch, cho nên lắm 
nơi cắt cử những kẻ hèn hạ yếu đuối cho ra làm tuần. Bọn ấy chỉ sai 
khiến là được, chứ đến việc canh giờ, chắng qua đi cho đủ đầu, thường 
khi thấy kẻ gian phi, phải im hơi lặng tiếng, còn làm trò gì được?
Ai có chí cải lương về dân tục, tưởng cũng nên đê lòng đến việc ấy.
XXXIV.   ĐẠC PHU
Dưới bọn tuần đinh, làng nào cũng có một người làm nô lệ chung cho cả hàng xã gọi là đạc phu (thằng mõ).
Khi
 nào trong làng có việc gì thì tên đạc phu phải đi mời mọc cả làng ra 
đình hội họp. Hoặc có việc gì lý dịch báo cáo cho làng biết thì đạc phu 
gõ mõ đi rao suốt các ngõ, nhà tư gia ai có việc hiếu hỉ hoặc có việc 
giỗ kỵ muốn mời làng thì cũng sai đạc phu đi mời.
Đạc phu chỉ trông 
cậy về những khi giỗ tết của các tư gia và những khi dân làng tế lễ ăn 
uống, đem nghề hầu hạ điếu đóm mà kiếm ăn. Đạc phu thấy nhà ai có việc 
mà vào thì dẫu nhà nghèo cũng phải để cho nó một cỗ. Cỗ của nó gọi là cỗ
 tiếp dư, nghĩa là những món thừa thãi mới cho nó.
Đạc phu 
là một kẻ đê tiện hơn hết các loài người, chỉ những kẻ khốn khó mới đi 
nơi xa khuất chịu làm nghề ấy mà thôi. Mà ai đã nhỡ phải bước ấy thì con
 cháu về sau, muốn làm nghề gì mặc lòng, cũng không rửa được tiếng xấu.
Thiên thứ ba
NÓI VỀ PHONG TỤC XÃ HỘI
I.   VUA TÔI
Vua làm chủ tể trong một nước, khắp trong nước từ quan đến dân, ai ai cũng là tôi tớ nhà vua. Có chữ rằng: "Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thân" nghĩa là khắp nơi dưới trờ đâu cũng là đất nhà vua, suốt mặt đất, ai cũng là tôi tớ nhà vua.
Vua
 thay mặt trời để cai trị muôn dân, cho nên uy quyền của vua rất trọng, 
vị trí của vua rất tôn. Mà phàm danh hiệu gì cũng có một danh hiệu đặc 
biệt cho khỏi lẫn với danh hiệu của người thường.
Chỗ của vua ở gọi là Ngự cung, sập vua ngồi gọi là Ngự tọa, đồ vua dùng gọi là Ngự dụng, cơm vua xơi gọi là Ngự thiện, vua đi chơi gọi là Ngự du...
Vua thay quyền trời cho nên gọi vua là Thiên tử, vua ban ơn gọi là Thiên ân, vua giận dữ gọi là Thiên uy, vua đánh đâu gọi là Thiên thảo, vua tha tội gọi là Thiên xá...
Vua quí cũng như thần long, cho nên phàm đồ dùng của vua, thức gì cũng vẽ rồng. Áo thêu rồng gọi là Long cổn, Sạp chạm rồng gọi là Long tọa, kiệu vua ngự gọi là Long giá, thuyền vua ngự gọi là Long thuyền, mà sân cùng bệ nhà vua cũng gọi là sân rồng bệ rồng.
Duy vua được tự xưng mình là trẫm, điển ấy do từ Tần Thủy Hoàng rồi các vua đời sau đều nói theo tiếng ấy, thành ra một tiếng riêng của vua tự xưng.
Vua
 lại như cha mẹ của muôn dân, cho nên từ quan đến dân đối với vua đều 
phải hết dạ trung thành, hết lòng cung kính. Các quan chầu yết tất phải 
hô vạn tuế, nghĩa là tôn chúc vua muôn tuối lâu dài. Vua ban ân cho ai 
một chút gì tất phải bái mạng (lạy tạ ơn vua). Chiếu sắc dụ chỉ ban về 
đâu tất phải rước xách tôn trọng. Ai được mông ơn của vua, dẫu bằng sợi 
tơ sợi tóc cũng quý coi như được gội nhuần mưa móc ở chín từng trời.
Vua,
 trong có phi tần lục cung giúp việc nội trị, ngoài có văn võ bách quan 
giúp việc ngoại trị. Muôn dân trong nước thì chỉ trông mong về nhân 
chính của vua mà thôi.
Họ nhà vua gọi là Tôn thất, làng nhà vua gọi là làng Thanh mộc, họ với làng của vua đều được hưởng phần quyền lợi hơn người thường.
Tên
 húy của nhà vua phải kiêng, không được dùng, mà đặt rồi thì phải cải 
đi. Phàm tấu sớ văn chương, dùng đến chữ trọng húy thì phải đổi làm chữ 
khác, dùng chữ khinh húy thì được phép tỉnh hoạch (bỏ bớt một nét): khi 
đọc đến tên húy phải đọc tránh ra tiếng khác. Học trò thi cử làm văn, 
cùng là các giấy má việc quan, phạm đến tên húy phải tội.
Vua đã có chiếu dụ mà ai dám sai lời, gọi là vi chế. phải tội; vua có chiếu sắc ban cho ai mà không nghênh bái gọi là bất kính quân lịnh, phải tội; ai dám bàn bạc đến điều lầm lỗi của vua, gọi là dương quân chi ác, cũng phải tội.
Vua băng hà, cả nước phải để tang, gọi là quốc tang. Quốc tang tùy mỗi trào gia giảm một khác. Song từ năm Tự Đức thứ ba mươi sáu thì lệ định như sau này:
Quan tam phẩm trở lên, bất câu là chưa bổ hoặc đã hồi hưu, cùng với hằng ấn quan tứ, ngũ phẩm, đều phải mặc đồ trảm thôi ba năm.
 Lục phẩm trở lên, áo vải trắng để tang đủ một năm. Cửu phẩm trở lên, 
bất câu chưa bổ hoặc hồi hưu, cũng khăn áo trắng để tang chín tháng; con
 cả quan nhất phẩm để một năm, con cả quan nhị phẩm để chín tháng, con 
cả quan tam phẩm để năm tháng, cũng đều khăn áo vải trắng. Tiến sĩ, phó 
bảng, cử nhân, tú tài, giám sinh, ấm sinh, học sinh cũng để tang trong 
chín tháng; võ cử anh danh cũng vậy. Thân phụ các quan từ thất phẩm trở 
lên, phải để ba tháng. Vợ mệnh phụ của quan tam phẩm trở lên và vợ cả 
của quan lục phẩm trỏ lên, để tang theo chồng.
Ở kinh bắt đầu từ ngày
 phát tang, ở ngoài bắt đầu từ ngày mới đưa tin, hạn trong một trăm 
ngày, quân dân cấm không được mặc đồ điều, đỏ; trong hai mươi bảy tháng,
 cấm không được hát xướng đàn địch.
Việc giá thú, tam phẩm trở lên cấm một trăm ngày, tứ phẩm trở xuống cấm hai tháng, quân dân cấm hai mươi bảy ngày.
Quan
 viên nào mới được thăng hàm hễ trong một trăm ngày thì chiếu theo phẩm 
hàm mới mà để tang, ngoài một trăm ngày thì cứ theo nguyên phẩm cũ mà đê
 tang. Các quan viên khi thường làm việc phải dùng khăn trắng áo thâm. 
Gặp khi có việc sai phái việc quân, thì được mặc đồ nhung phục ; còn 
việc thường đều mặc bận khăn trắng áo thâm. 
Nưóc ta xưa nay 
vốn là một nước quân chủ, phận vua tôi rất nghiêm, mà uy quyền thế lực 
của nhà vua rất lớn. Của trong một nước tức là của nhà vua, đất trong 
một nưốc cũng là đất của nhà vua, mà người suốt trong một nưóc, cũng đều
 là tôi tớ của nhà vua.
Phận làm thần dân lấy một chữ trung làm gốc, 
chữ kính làm đầu, tôn mạng vua như thánh, như thần, sợ oai vua như sấm 
như sét. Gặp được vua hiền minh, nhân từ thì dân được hưởng phúc sung 
sướng; gặp phải lúc hôn quân, bạo chúa, thì dân phải chịu khổ ải lầm 
than.
Than ôi! Giang sơn như hoa như gấm kia, bao nhiêu mồ hôi nước 
mắt mở rừng phá núi của tổ tiên nghìn muôn ngưòi để lại, có phải riêng 
của một mình ai? Vua là một người đứng thay mặt muôn dân, để cai quản 
tài sản tính mạng cho muôn dân, thì dân phải tôn kính, phải thờ phụng 
vẫn là cái lẽ đương nhiên. Nhưng cũng nên biết mình là người trong một 
nước, thì việc nước củng là việc mình, không nên coi nước là nước riêng 
của một mình vua, nghĩa là cũng phải đem mình mà lo lắng, gánh vác lấy 
một vai chung cho xã hội.
II.   THẦY TRÒ
Học
 trò học nghề hay là học chữ, ở với người dạy cho mình đều có nghĩa thầy
 trò. Học trò phải kính trọng thầy, phải quý mến thầy, mà nhất là thầy 
dạy học chữ lại phải kính trọng hơn nữa.
Học trò khi mới vào học gọi 
là nhập môn, phải kiếm buồng cau lạy yết kiến thầy hai lạy. Lúc học gặp 
khi mồng năm ngày Tết như Tết Nguyên đán, Tết Thanh minh, Tết Đoan 
dương, Tết Trung thu, mùa nào thức ấy hoặc cặp gà thúng gạo, hoặc đương 
mứt bánh trái, hoặc dăm ba quan tiền, tùy tình đa thiểu mà đem đến lễ 
thầy.
Khi nhà thầy có việc, hoặc việc hiếu, hoặc việc hỉ, hoặc khi có
 kỵ, học trò cũng kiếm lễ vật đến lễ, và giúp đáp công việc cho nhà 
thầy.
Cả bao nhiêu học trò hội lại gọi là hội đồng môn. Hội đồng môn 
của thầy lập ra, hoặc của học trò hội lại mà đặt ra. Thầy xem trong môn 
sinh ai là người hiển đạt hơn hoặc có tuổi hơn thì bầu làm Trưởng tràng để đứng đầu mà coi sóc việc môn sinh. Lại bầu một người làm Giám tràng để hiệp trợ vối Trưởng tràng. Ngoài nữa thì liệu xem ai là người mẫn cán đặt ra năm bảy người hoặc mươi, mười hai người Cán tràng, để giúp cho Trưởng, Giám, mà coi công việc chạy chọt vành ngoài.
Thầy
 đặt ra trưởng, giám, cán, phải có chữ của thầy, thì đồng môn mới phục 
tùng. Khi thầy có việc cần đến đồng môn phải giúp thì thầy bảo qua với 
Trưởng, Giám một tiếng, Trưởng, Giám tuần lời thầy đặt tờ cho cán tràng,
 Cán tràng lại thông báo cho các môn sinh hội lại bổ bán mà giúp đỡ cho 
thầy.
Khi cha mẹ thầy mất, đồng môn cũng phải hội giúp thầy ít tiền, 
và phải sửa lễ phúng viếng đưa đón phân minh. Đến khi thầy hoặc vợ thầy 
mất thì đồng môn phải xử trọng thể hơn, mà phải phục tùng quyển thế 
huynh là người kế tự của thầy. Phải bổ bán mỗi người dăm ba đồng bạc để 
giúp cho thế huynh. Lúc đưa ma, hết thảy môn sinh phải khăn trắng áo 
trắng đưa đến huyệt, lạy tạ bốn lạy mới trở về. Về đến nhà, hội họp với 
nhau giết bò giết lợn tế thầy một tuần.
Môn sinh cũng phải để tang thầy học 3 năm song không phải phục tang chế, gọi là tâm tang, nghĩa là đế tang trong bụng mà thôi.
Trong
 môn sinh thể thống rất nghiêm, ai đã vào học đều phải đóng đồng môn cả.
 Hễ ai bỏ không đóng góp hoặc ai trái lễ phép với nhà thầy, Trưởng, Giám
 tràng có phép bắt bớ cùm trói, cho nên có câu rằng: Môn sinh tiểu triều đình.
Từ
 sau mỗi năm đến ngày giỗ thầy hoặc vợ thầy, đồng môn phải biện lễ đem 
đến lễ giỗ. Hoặc nhà thầy suy đồi đi rồi, không có ngưòi kế tự thì đồng 
môn họp 3 nhà Trưởng tràng mà làm lễ giỗ thầy và vợ thầy. Giữ giỗ cho 
đến hết đời thì thôi
Có nơi môn sinh đóng tiền làm nhà thờ thầy và 
tậu đất ruộng đê làm ruộng kỵ, cứ năm năm lấy hoa lợi mà sung vào việc 
cúng giỗ cho khỏi phải đóng tiền. Nơi ấy thì học trò thường đời đời nối 
dõi giữ giỗ ông thầy và vợ thầy.
Người ta ở đời nhò có cha mẹ 
sình ra mình, lại phải nhờ có thầy dạy cho mình thì mình mới khôn biết 
việc này việc nọ, mới nên con người, cho nên học trò ở với thầy cũng như
 con ở với cha mẹ, ấy cũng là một môi luân thường của Á Đông ta.
Song
 cũng vì tục trọng sư đạo ấy mà sinh ra mấy thói dỏ. Kìa như các bực 
đáng mặt mô phạm, có công dạy dỗ, có ân đức giáo hóa nhuần thấm đến 
người thì người ta không nên quên đã đành. Còn như mấy ông đồ quèn học 
hành chưa hiểu vỡ mạch sách, văn chương chưa thuộc đủ lề lối, mà đã đi 
về các vùng nhà quê tìm nơi thiết trường, gõ đầu năm ba đứa trẻ nửa 
mường nửa mán để hộ khẩu cho qua đời. Vậy mà cũng dám lên mặt đạo mạo, 
động một tí thì bổ cho đồng môn, nào khi nhà thầy có giỗ, nào khi thầy 
có việc mừng vui, nào khi thầy lấy vợ, nào khi thầy lên lão làng cũng 
lôi đồng môn ra mà bắt gánh vác, ấy lại là cái mọt của thiên hạ.
III.   BẦU BẠN
Bầu bạn là người đồng học, đồng nghệ, đồng liêu, đồng sự,
 hoặc là người thuở nhỏ quen biết nhau, hoặc là khi lớn mới gặp nhau một
 lần, mà trong câu trò chuyện tâm đầu ý hợp thì cũng kết làm bầu bạn với
 nhau.
Nghĩa bầu bạn trọng nhất là tư ích lẫn cho nhau. Tư ích có hai
 cách: một là khuyên bảo nhau lấy điều hơn lẽ thiệt, hai là khi anh em 
có tai nạn nguy cấp thì giúp đỡ lẫn nhau. Bạn ấy mới gọi là bạn ích hữu.
Đôi
 khi anh em qua lại thăm nhau, lấy chén chè chén rượu khoản đãi nhau làm
 vuì. Hoặc khi nhà anh em có công việc vui mừng, hoặc việc tang ma, hoặc
 ngày giỗ kỵ, thường cũng có mời mọc nhau, ấy là quí mến nhau lắm.
Bực
 giàu có thì thường khi làm tiệc mời nhau ăn uống vui chơi. Hoặc giở ra 
tổ tôm ít sì, làm cuộc tiêu khiển. Còn hạng nữa thì mỗi tôi dắt díu nhau
 năm bảy người, nay cao lâu, mai chả cá khi thăm các ả, khi giở bàn đèn,
 ấy cũng là một cách sum họp của anh em bạn.
Trong bầu bạn, người nào là người đồng tâm đồng chí với mình gọi là bạn tri kỷ.
 Bạn tri kỷ là bạn rất thiết chẩng nề giàu nghèo sang hèn, lúc nào cũng 
yêu mến nhau, có khi sống chết cũng chịu với nhau nữa. Song cũng nhiều 
kẻ lúc trước chơi với nhau rất thân thiết, đến lúc một người sang một 
người hèn, hoặc một người giàu một người nghèo thì đã coi trọng coi 
khinh có phần khác trước.
Lại còn một thói anh em chơi với nhau, chỉ 
lấy cái lá mặt thết đãi nhau từ chầu hát bữa tiệc, tốn kém vài ba chục 
bạc chẳng coi vào đâu, làm ra bộ hào phóng lắm mà giả thử anh em có nhỡ 
nhàng, giật tạm năm ba đồng thì một xu không dám lòi ra, vả lại có ý kẻ 
một quan khinh rẻ chín tiền, tục ấy cũng là môt tục tệ.
Xưa nay 
bầu bạn ở với nhau; nước ta thì có Lưu Bình Dương Lễ, nước Tàu thì có 
Quản Trọng, Bảo Thúc là có tiếng ở với nhau thủy chung hết lòng. Dương 
Lễ cho vợ thứ ba đi nuôi bạn, chuyện ấy ở sách Tuồng ta đã chép, và ta 
thường đi xem hát bội thì ai ai cũng đã biết rồi. Còn chuyện Quản Trọng,
 Bảo Thúc, tưởng nên nói qua ra đây để các người chưa xem sách Tàu coi 
chơi, cũng có thể làm gương được cho trong đạo bầu bạn.
Quản Trọng 
thuở hàn vi cùng với Bảo Thúc đi buôn, cứ chia lời thì Quản Trọng chiếm 
lấy phần hơn, vậy mà Bảo Thúc cũng không chê Quản Trọng là tham, vì biết
 Quản Trọng nghèo hơn. Đến khi Quản Trọng gặp nạn Công Tử Củ, Bảo Thúc 
cố sức giúp thoát nạn, lại dưng lên vua Tề Hoàn Công để vua dùng làm 
tướng; mà mình lại chịu ở hàng dưới, mà Bảo Thúc cũng không lấy thế làm 
hiểm, về sau Quản Trọng sắp mất, vua hỏi ai thay được ngôi mình, thì 
Quản Trọng tiến cử người khác, mà bác Bảo Thúc đi không tiến, Bảo Thúc 
lại càng phục chớ không dám giận. Ây là vì Bảo Thúc biết cái tài Quản 
Trọng hơn mình nhiều, mà Quản Trọng thì một lòng vì nước, coi việc nước 
trọng hơn tình riêng anh em, cho nên Bảo Thúc càng sợ bụng công bình của
 Quản Trọng, mà Quản Trọng cũng càng phục cái lượng to của Bảo Thúc. Vậy
 cho nên Quản Trọng có câu than rằng: "Sinh ra ta là cha mẹ, mà biết bụng ta thì là Bảo Thúc".   '
Giả
 thử thường tình của thiên hạ thì khi Quản Trọng tham lời cũng đủ ghét 
rồi. Huống chi đến sau lại ra công cứu nạn, lại tiến lên làm tướng mà 
mình chịu ở dưới, thế mà đến khi mình gần mất vua muốn dùng người có ân 
với mình, thì mình lại bác đi. Như thế thì ai không giận, ai không cho 
là người phụ ơn. Vậy mà Bảo Thúc không lấy làm hiềm, Quản Trọng cũng 
không lấy làm ngượng. Ảy mới thực là anh em tri kỷ.
Nước ta anh em 
bạn mấy người đã được biết bụng mà chiều tính nhau như thế. Trừ ra mấy 
người bạn thiển giao, chẳng qua gặp gỡ nhau thì lấy câu chuyện làm cách 
chơi bời không kể. Còn những người thuở nhỏ ăn cùng một mâm, nằm cùng 
một chiếu, ngày đêm to nhỏ ân tình đằm thắm biết là dường nào. Vậy mà 
đến khi kẻ sang người hèn thì đã coi nhau như rác, đi qua trông mặt 
chẳng thèm hỏi, vào chơi không thèm tiếp. Lại còn có kẻ đã chẳng giúp gì
 cho nhau thì chớ, ví dụ thấy anh em khá, lại sinh ra tính ghen ghét, 
chực hại nhau nữa cũng nên. Sách có chữ rằng: "nhất quí nhất tiện, giao tình nãi kiến; nhất tử nhất sinh, nải kiến giao tình"
 nghĩa là một kẻ quí một kẻ tiện, mới rõ cái tình bầu bạn, một người 
sống một người chết, mới tỏ cái tình anh em, quả nhiên thế thực.
Than ôi! Kết bạn với nhau, cốt để mài giũa nhau cho cùng nên người, và để khi hoạn nạn thì giúp đỡ nhau. Gần mực thì đen, gần đèn lại rạng,
 ai là không muốn được người bạn tử tế thủy chung, nhưng hồ dễ đã được 
mấy người tử tế, cho nên muốn tìm một người để làm bạn tri kỷ thì phải 
cẩn thận mới được. Nếu không cấn thận mà chơi với phỉ nhân, thì sự bầu 
bạn chẳng những là vô ích cho mình, mà lại sinh ra đua nhau những thói 
du đãng làm lụy cho mình nữa.
IV.   QUAN DÂN
Tục
 ta coi quan cũng là cha mẹ dân, thường gọi quan sở tại là quan phụ mẫu.
 Cho nên dân coi quan cũng rất trọng vọng, rất tôn kính. Dân động có 
việc gì vào đến quan, trước hết còn phải nói với lính canh cửa, lính 
canh cửa bẩm với quan, quan có cho vào hầu mới được vào. Nếu quan còn 
đương giấc, hoặc còn đang thời cơm, hoặc có khách thì phải đứng chực ở 
ngoài cửa.
Vào đến quan phải bỏ giầy, phải có đồ lễ. Đồ lễ ít cũng 
phải vài bao trà tàu hoặc buồng cau, và phải lạy hai lạy gọi là lạy 
trình. Quan rộng lượng không lấy, cho mang ra thì còn cằn nhằn van vỉ, 
bứt đầu, bứt tai, gọi là chút vi thành, nói cho quan thâu nhận 
mới yên tâm. Việc gì mà nhờ quan làm ơn cho thì khi xong việc phải có 
cái lễ tạ, tùy việc to nhỏ mà tạ cho đáng ơn.
Vài mươi năm về trước, 
quan đi đến đâu, lính tráng theo hầu rầm rập. Kẻ khiêng võng, người vác 
hèo, đứa cắp tráp, đứa xách điếu. Lại có mấy tên lính cắp bao roi, đánh 
trống tiêu cổ đi trước mở đường. Dân ai gặp phải ngả nón, phải tránh 
đưòng, đương ngồi thì phải đứng dậy. Nhất là quan tỉnh đi đến đâu lại uy
 vệ hơn nữa, tiền hô hậu hét làm cho kinh động mọi người.
Quan to đi qua dân nào dân ấy cắm cờ che tàn bày đồ hương án bái hạ, các kỳ dịch bô lão thì phải ra ứng chực bái vọng.
Xã
 nào có việc gì mà quan đến thì xã ấy phải phục dịch cung ứng, lý dịch 
chạy ngược chạy xuôi, mà động lầm lỗi chậm trễ điều gì thì quan lại sai 
lính vật cổ đánh liền. Lý dịch có câu tục ngữ rằng: đầu chày mày, đít thớt, nghĩa là đầu phải gật gù lạy luôn như chày giã gạo mà đít thì phải đòn luôn như thớt băm thịt.
Quan
 không được phép làm quan tại bản quán, và không được phép lấy vợ ở 
trong bản hạt, vì sợ có thân thuộc nhà quan ở lẫn với dân trong hạt thì 
có khi dùng phép không được công minh.
Quan mới đáo nhậm hạt nào, 
tổng lý hạt ấy phải kiếm lễ vào chào quan, gọi là lễ nghinh, đến lúc đổi
 đi nơi khác, tổng lý lại có lễ tiễn nữa.
Quan nào có lòng thương 
dân, nhiều điều nhân đức dân được nhờ, thì khi phải đổi hoặc khi thăng 
chức khác, dân tại địa phương ấy thường có đơn ái mộ kêu với quan trên 
để xin lưu lại cai trị hạt mình.
Quan nào có công đức to với dân thì sau khi mất, dân có khi lập bia kỷ niệm nữa.
Cũng
 vì cách chuyên chế mà quan với dân xa cách nhau một vực một trời, quan 
thì coi dân như cỏ như rác, dân thì coi quan như cọp như beo. Dân vào 
đến cửa quan nhiều kẻ so vai rụt cổ, run lập cập nói chẳng ra hơi, mà 
quan động đi đến đâu thì ầm ầm như sấm như sét làm thực rõ ra mặt hách 
dịch. Thậm chí có ngưòi thuở nhỏ vẫn chơi với nhau, hoặc cùng làm việc 
với nhau, đến lúc một người làm quan' một người làm dân, vào đến cửa đã 
nhất tự cách trùng ngay rồi. Có người chịu nhận mình phận dưới mà phải 
lạy người cố tri, mà ngươi cố tri cũng nghiễm nhiên coi mình là bậc quan
 trưởng mà nhận cái lạy của người bạn cũ lạy mình. Ảy đều bởi cái cách 
phân biệt một trọng một khinh, đã in sâu vào óc người nước ta, cho nên 
đôi bên cùng không cho là lạ.
Tuy vậy, dân càng sợ quan bao nhiêu, 
thì cái tình thân ái lại càng xa cách ra bấy nhiêu. Sợ là sợ phép nước, 
sợ bề ngoài, chứ trong bụng thì chắc nhiều người oán ghét. Vì thế dân 
không mấy khi mà đem tình thực nói với quan, mà quan cũng không tài nào 
mà soi cho thấu cái thói gian của dân được, ấy cũng là một điều tệ ngăn 
trở cho chính công bình.
Lại nữa trái với cách văn minh là cách bắt 
dân phải lạy và cách đánh đòn. Cứ cái lẽ của tạo hóa sinh ra người thì 
ai cũng chân tay, ai cũng mặt mũi, thì ai cũng là người. Ai cũng là 
người, nhưng phải mỗi người một việc, ngươi đi cày, người làm thợ, người
 làm công này việc nọ, có thế mổi đủ mà giúp lẫn cho nhau, chớ không 
người nào một tay mà làm được hết cả mọi việc. Như vậy thì làm quan 
chẳng qua cũng là một việc, cũng là một nghề. Mà nghề làm quan thì lại 
tựa như dân góp tiền nhờ một người cầm đỡ cái cân trung bình cho dân mà 
thôi, có lẽ nào coi dân rẻ rúng được. Loài người trọng nhất là nhân 
cách, mình có nhân cách mình thì người ta cũng có nhân cách của người 
ta. Nếu bắt người ta phải lạy và bắt ngươi ta nằm mà đánh thì làm cho 
nhân cách người ta đê tiện quá, bất luận người bị nhục, bị cái thế bất 
đắc dĩ mà phải oán tức trong lòng, mà ngươi coi mình tự tôn quá sao cho 
đành lòng được.   '
May nhờ nhà nước bỏ hai cách hủ ấy cho dân ta, 
thì dân ta thực đỡ được một mối phiền não. Nhưng lại còn hiềm những chốn
 thôn ổ, phần nhiều người chưa biết trọng cái thân mình, và biết hưởng 
cái ơn rộng của nhà nưóc, vào đến cửa quan, còn thấy có kẻ khủ lủ lạy 
lục; ở những nơi xa khuất, một đôi khi còn thấy quan dùng roi mà nạt. 
Dân thôi chẳng trách gì, chỉ trách người đã có kiến thức và đã được 
thượng lịnh mà vẫn giữ thói tự kiêu, trái lịnh trên đê lấy oai với kẻ 
khác.
V.   CHỦ KHÁCH
Bất cứ quen lạ thân sơ, người đến chơi với mình thì mình là chủ, người ta là khách.
Khách
 đến chơi nhà phải có trầu nước khoản đãi. Tình nhạt nhẽo thì mòi ăn 
khẩu trầu, hút điếu thuốc, nói vài ba câu chuyện; mặn mà thì pha ấm nước
 chè hạt, hoặc chè mạn mời khách uống, thân quý hơn thì nước chè tàu, 
trầu cơ thiếc, ấy là lịch sự. Khách xa đến chơi, thân thiết thì thết đãi
 cơm rượu. Chỗ thành thị thì sẵn đồ xào đồ nấu, phong vận nữa thì mời ra
 cao lâu, ô- ten ; nơi quê mùa thì con gà, con cá, kiếm đồ gia vị, uống 
chén rượu chơi. Xa xôi lâu ngày mới đến chơi nhau thì mời lưu lại ở chơi
 một vài hôm, hoặc năm bữa nửa tháng.
Người làm quan, có khách đến 
thăm, bực sang trọng thì rượu chè rồi giở ra là tổ tôm, thuốc phiện, hát
 xướng, người thân thích họ hàng hoặc bạn kiết thì khách về phải tặng 
đãi ít tiền ăn đường, hoặc kiếm thức gì như chè thuốc, lụa nhiễu hay là 
đồ sản vật gì để làm quà cho bà con. Người nào thân tình thì tặng nhiều,
 người nào sơ tình thì tặng ít, thế nào cũng'phải có mới xong, nếu không
 có gì thì bà con cho là đồ bủn xỉn. Có khi anh em cùng kiết đến thăm 
rồi nhờ giúp cho ít tiền tiêu, cũng phải lượng tình mà chu cấp ít nhiều.
Ông
 thầy nào có học trò làm nên quí hiển, đôi khi thầy có lòng hạ cố, học 
trò phải thò phụng hết lòng, quĩ dị tất phải phong hậu.
Khách 
khứa qua lại chơi bời, cũng là một cách vãng lai thù tạc, không có thể 
khiết nhiên đi được. Mà người đã không có ai là kẻ qua lại thăm viếng, 
thì chắc nhân phẩm cũng chẳng ra gì. Song trò ở đời, nhân tình khản lãnh noãn, thế diện trục cao đê.
 Hễ người phú quý hiển đạt thì chẳng thiếu gì kẻ thăm người viếng, động 
khi nhức đầu sổ mũi cũng có kẻ quà bánh đến thăm, mà dẫu ở xa đến đâu, 
bà con cũng có lòng vồ vập. Còn người cùng kiệt thì chẳng mấy khi bà con
 rỗi công đến chơi được, dẫu ở gần nhau, nhưng cũng ít khi có câu chuyện
 gì mà đến. Có câu rằng : "Bần cư thành thị vô nhân vấn, phú tại sơn lâm hữu khách tầm",
 nghĩa là người nghèo ngay chôn thành thị, cũng không ai hỏi, người giàu
 dẫu ở rừng xa núi thắm cũng có người tìm, ấy là cái thói thường rất 
đáng khinh bỉ của thiên hạ.
Vả, khách đến thăm chủ nhà, ít khi vô cớ 
mà đến, và cũng ít khi vì nhớ nhau mến nhau mà đến, phần nhiều là có 
lòng yêu cầu gì mới lấy nê đến thăm mà nói chuyện, phi giật mượn thì là 
nhờ làm ơn việc gì. Cũng nhiều người tính hay quấy quả anh em, không 
giúp thì sinh ra hiềm khích, mà giúp mãi thi lấy đâu được,
Song cái 
tình của người chủ nhà đối với bà con khách khứa thì cũng nên lượng cái 
sức mình và tùy cái tình người mà khu xử cho một vừa hai phải mới là 
phải đạo. Chớ thấy anh em đến chơi có ý nhờ vả mà đem lòng khinh bỉ thì 
lại là một người bạc tình. Còn như người nhờ trời làm nên giàu có phú 
quý, động thấy bà con anh em đến thăm thì sợ người ta kéo cúi, phải thác
 việc này việc khác để cho người ta khỏi quấy đến mình, người ấy lại là 
người biển lận đáng khinh lắm.
x X x
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét