Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Vọng Phu Thạch: Nguyễn Du - Cao Bá Quát

     望夫石                    Vọng Phu thạch

獨立山頭第一峰,Độc lập sơn đầu đệ nhất phong,   
朱凋粉謝為誰容。Chu điêu phấn tạ vị thuỳ dung ?    
音書久斷人何處,Âm thư cửu đoạn nhân hà xứ ?  
天海無涯路幾重。Thiên hải vô nhai lộ kỷ trùng ?   
血淚煙和明月濕,Huyết lệ yên hoà, minh nguyệt thấp,   
香鬟雲跡綠苔封。Hương hoàn vân tích lục đài phong.    
天荒地老情猶昨,Thiên hoang địa lão tình do tạc
夜夜敲殘壁古鐘。Dạ dạ xao tàn bích cổ chung. 
               高伯适                               Cao Bá Quát

Dịch Thơ :

                HÒN VỌNG PHU 

      Sừng sửng đứng, đầu non hóa đá 
          Cũng vì ai nhạt má phai son ! 
         Người đi , tin vắng, mỏi mòn ,  
Biển trời thăm thẳm nước non nghìn trùng . 
      Hòa lệ máu,  khói lung linh nguyệt ,  
        Tóc tai dầm rêu biếc mây giăng . 
           Trời già đất cỗi , tình chung , 
Đêm đêm động vắng hồi chuông vang rền . 
                                Mailoc phỏng dịch
 
            Đá Vọng Phu 
Chơ vơ một bóng đỉnh non cao
Son phấn tàn phai bởi lẽ nào
Sông núi người đâu thư chẳng thấy
Biển trời không bến biết phương nao
Khói nhoà máu lệ vầng trăng khóc
Hương tóc đường mây rêu phủ bao
Đất cỗi trời hoang bày thuở trước
Chuông đêm tắt lịm thấy nao nao 
                                       Quên Đi
          NÚI VỌNG PHU
Sừng sửng dáng người tựa bế con
Ngóng trông chinh phụ đứng đầu non
Son tàn,phấn nhạt không trang điểm
Ngước mặt nhìn xa  chẳng mỏi mòn
Trời biển bao la đâu bến đợi ?
Tóc mây rũ rượi dấu rêu còn !
Lệ nhoà theo sóng mờ trăng chiếu
Tha thiết tình nàng dạ sắc son.
                         SONG QUANG
                             *******
         望夫石                    Vọng Phu thạch

石耶人耶彼何人? Thạch da? Nhân da? Bỉ hà nhân?   
獨立山頭千百春。 Độc lập sơn đầu thiên bách xuân   
萬劫杳無雲雨夢, Vạn kiếp liểu vô vân vũ mộng,    
一貞留得古今身。 Nhất trinh lưu đắc cổ kim thân.    
淚痕不絕三秋雨, Lệ ngân bất tuyệt tam thu vũ 
苔篆長銘一段文。 Đài triện trường minh nhất đoạn văn.   
四望連山渺無際, Tứ vọng liên sơn diểu vô tế,   
獨教兒女擅彝倫。 Độc giao nhi nữ thiện di luân
              阮攸                         Nguyễn Du     

Dịch Thơ:

   NÚI TRÔNG CHỒNG
Đá hay người là ai chẳng biết , 
Đứng một mình mải miết rêu phong . 
Mây mưa (*) một thoáng xa xăm  , 
Tiết trinh một thuở tấm thân trắng ngần . 
Lệ không ngớt , mưa dầm thu rét , 
Rêu phong còn hằn nét áng thơ . 
Bốn phương núi biếc vô bờ , 
Cương thường nhi nữ đạo thờ riêng mang . 
                                     Mailoc phỏng dịch 

(*)Vân vũ : thần nữ ở núi Vu Sơn ,làm mây buổi sáng , làm mưa buổi chiều .
Về sau người ta dùng điển nầy để chỉ chuyện tình ái

         Đá Vọng Phu 
 Là đá hay người đích thực ai
Đầu non một bóng  đứng trông hoài
Kiếp phần mờ mịt vu sơn chẳng
Giữ phận sáng ngời trinh tiết thay
Mưa đổ ba thu còn lệ ngấn
Văn xưng một đoạn dấu rêu dày
Mịt mùng bốn phía non liền núi
Gương sáng truyền lưu đến tận nay

                                      Quên Đi
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét