Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Vọng Phu Sơn - Thái Thuận


       望夫山                      VỌNG PHU SƠN

化石山頭幾夕曛,  Hóa thạch sơn đầu kỉ tịch huân,
傷心無路更逢君。  Thương tâm vô lộ cánh phùng quân.
天崖目斷年年月,  Thiên nhai mục đoạn niên niên nguyệt
江上魂消暮暮雲。  Giang thượng hồn tiêu mộ mộ vân.
青淚一般花露滴,  Thanh lệ nhất ban hoa lộ trích,
離情萬種草煙雰。  Ly tình vạn chủng thảo yên phân.
湘妃若識相思苦,  Tương Phi (*) nhược thức tương tư khổ,
不惜哀絃寄予聞。  Bất tích ai huyền ký dữ văn.
                 蔡 順                                     Thái Thuận.

(*) Tương Phi xuất xứ từ bài "Tương Phi Oán" của Vương Trinh Bạch đời Đường, nói về tâm trạng của hai vị Vương Phi là Nga Hoàng  và Nữ Anh trông chờ chồng là Đế Thuấn nơi bến sông Tương.
                                                                                                    Quên Đi 

 Dịch Nghĩa

Đầu non hoá đá đã bao chiều tối
Đau lòng vì không có đường nào để đến gặp lại chàng
Năm lại qua năm mỏi mắt nhìn bóng trăng cuối trời,
Chiều lại sang chiều hồn tan theo những đám mây trên sông.
Sương móc như giọt lệ xanh đọng trong hoa rơi ra từng giọt
Khói lưu luyến trên các loài cỏ như  muôn cảnh tình lúc chia tay
Hai vương phi chờ đợi nơi sông Tương  mới biết được nỗi khổ của kẻ tương tư,
Tiếc chi tiếng đàn bi ai mà không gởi gắm cho mọi người nghe.

Dịch Thơ

        NÚI VỌNG PHU
Bao chiều hóa đá đứng đầu non,
Gặp lại người xưa mộng hết còn.
Mút mắt chân trời trăng đã bạc,
Tiêu hồn mặt nước dạ chưa tròn.
Lệ nhòa sắc biếc trông sương khói,
Tình quyện màu mây ngóng mỏi mòn.
Nếu biết tương tư càng chuốc khổ,
Tương Phi chẳng tiếc gởi lòng son.
                                   Đỗ Chiêu Đức.

                      Núi Vọng Phu 
          Đầu non hóa đá sớm chiều đợi ,
           Nẻo nào gặp lại hỡi chàng ơi !
          Năm năm nguyệt dõi chân trời ,
     Sóng dồn hồn lặn mây trôi chiều tà .
          Sương rơi rơi lòng hoa lệ nhỏ ,
         Ly biệt tình khói cỏ vấn vương  .
           Tương tư ví biết nàng Tương ,
Đàn sầu chẳng tiếc mấy đường cùng nghe .
                                  Mailoc phỏng dịch .

         NÚI VỌNG PHU
Chờ đợi bao năm đến mỏi mòn
Biến thành tượng đá ở đầu non
Bóng chàng biền biệt, trăng mờ khuất
Hồn thiếp bơ vơ, mây héo hon
Lệ thấm sương rêu, sầu nhỏ giọt
Tình vương khói cỏ, muộn vây hồn
Tương Phi nếu biết yêu là khổ
Thì có ngân hoài điệu sắt son ?
              Phương Hà phỏng dịch

              Núi Vọng Phu
Đầu non hoá đá trải thời gian
Mong thấy đường nao đến với chàng
Mấy lượt chân trời trăng khuyết lặn
Bao lần sóng nước mảnh hồn tan
Trong hoa sương đọng tuôn dòng lệ
Trên cỏ khói dừng nỗi khổ đan
Một khúc tương tư sầu cách biệt
Xót thay gởi đến mấy cung đàn
                                      Quên Đi


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét