Sao không về thăm quê hương đất Vĩnh
Gặp bạn bè những gương cũ mặt thân thương
Đã một thời vui vẻ dưới mái trường
Ôi áo trắng biết bao điều chưa nói..
Tuổi học trò cũng hay hờn dỗi
Giận sân trường những lúc thiếu bóng ai
Giận lá khô sao bám vạt áo dài
Giận đến cả gió vờn lay mái tóc
Bực những lúc một mình trong lớp học
Bực anh ta chẳng chịu thốt lời yêu
Để mình mong mình đợi suốt bao chiều
Hãy nhớ nhé quyết không thèm gặp mặt...
Em có biết tình anh trong ánh mắt
Sao vô tình hay làm bộ như không
Khiến cho anh ray rức mãi nơi lòng
Luôn ấm ức khi cứ hoài ấm ớ
Em nào biết những lần ta gặp gỡ
Câu nói yêu như nghẹn chẳng thành câu
Khi đến gần cứ nói chuyện đâu đâu
Rồi tự trách sợ chi không bày tỏ
Chỉ một tiếng mà anh chưa dám ngỏ
Để hè về phượng nở đỏ trên cây
Lời yêu thương đành gởi gió cùng mây
Ba tháng nữa biết có còn gặp lại...
Đúng là mình không duyên không nợ
Theo má ba em rời bỏ Vĩnh Thành
Anh vẫn chờ tuy hy vọng rất mong manh
Nhưng thời cuộc đã cách ngăn mình mãi mãi...Quên Đi
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét