Bài Thơ Xướng
Độc Ẩm
Nửa chén trăng bên trời độc ẩm,
Một mình ngồi ngơ ngẩn cùng đêm.
Sao khuya rơi rụng trên thềm,
Kêu sương tiếng quạ cho mềm nhớ nhung.
Một mình ngồi ngơ ngẩn cùng đêm.
Sao khuya rơi rụng trên thềm,
Kêu sương tiếng quạ cho mềm nhớ nhung.
Sương mờ rơi mông lung đêm vắng,
Tiếng dương cầm càng lắng càng hay.
Đàn lòng thổn thức từng dây
Nỗi niềm tri kỷ như đầy như vơi.
Tiếng dương cầm càng lắng càng hay.
Đàn lòng thổn thức từng dây
Nỗi niềm tri kỷ như đầy như vơi.
Đêm thanh vắng tiếng rơi hoa lá,
Xao xuyến lòng, khuấy cả hồn đêm.
Bên hè tiếng gió như rên,
Ai đem sương trắng nhuộm thêm mái đầu.
Xao xuyến lòng, khuấy cả hồn đêm.
Bên hè tiếng gió như rên,
Ai đem sương trắng nhuộm thêm mái đầu.
Trăng ngả nghiêng ly sầu mãi rót,
Xuân rồi hạ nối gót thu phong.
Thời gian nhanh quá lạnh lùng,
Người vui trên ấy có còn làm thơ ?
Mailoc
7-5-17
Xuân rồi hạ nối gót thu phong.
Thời gian nhanh quá lạnh lùng,
Người vui trên ấy có còn làm thơ ?
Mailoc
7-5-17
Bài Thơ Hoạ
Độc Ẩm
Sau cuộc chiến lấy ai đối ẩm
Binh lửa làm trăng ngẩn ngơ đêm
Ánh mờ loáng thoáng qua thềm
Sương khuya dầy phủ cho mềm y nhung
Trăng ướt đẫm ánh lung linh vắng
Tiếng tơ chùng trầm lắng nào hay
Nâng đàn nắn phím so dây
Men cay độc ẩm mới đầy lại vơi
Cung buồn nhả rớt rơi trên lá
Như âm xưa vọng cả màn đêm
Não nề tiếng vạc kêu rên
Tàn rồi chinh chiến tóc thêm trắng đầu
Đàn vẫn tấu chén sầu vẫn rót
Tri âm ơi ôi gót rêu phong
Gặp chăng vào giấc mơ lùng
Bóng người đâu thấy chỉ còn tiếng thơ.
Não nề tiếng vạc kêu rên
Tàn rồi chinh chiến tóc thêm trắng đầu
Đàn vẫn tấu chén sầu vẫn rót
Tri âm ơi ôi gót rêu phong
Gặp chăng vào giấc mơ lùng
Bóng người đâu thấy chỉ còn tiếng thơ.
Quên Đi
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét