Bóng hoàng hôn dần tắt
Một mình trong cô đơn
Ánh đèn vàng hiu hắt
Tưa như đang dỗi hờn
Người nơi đâu chẳng đến
Đêm buồn càng buồn hơn.
Một mình trong cô đơn
Ánh đèn vàng hiu hắt
Tưa như đang dỗi hờn
Người nơi đâu chẳng đến
Đêm buồn càng buồn hơn.
Gió reo ngoài song cửa
Lá xao động thì thầm
Tí tách từng hạt mưa
Lời thơ như chìm đắm
Nhìn mưa giữa đêm trường
Người còn chốn xa xăm
Một mình trong lạnh vắng
Nghe nhung nhớ lan tràn
Mưa vẫn còn nặng giăng
Cơn mê vẫn chưa tàn
Hiu hắt dài hiu hắt
Này người có biết chăng.
Quên Đi
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét