Nói
 đến Hành , trong thơ xưa , thường là một loại thơ ,tự sự ,trữ tình , tự
 do, gần như nghĩ sao viết vậy , phóng túng , ít chịu gò bó theo một 
 thể luật nhất định. Như, Đoản Ca Hành của Tào Tháo "Đối tửu đương ca/ 
nhân sinh kỷ hà / thí như triêu lộ / khứ nhật khổ đa ..." (Trước rượu 
nghêu ngao / đời người bao lâu / như giọt sương mai / ngày qua khổ 
nhiều...).Như ,Trường Can Hành cúa Lý Bạch :"Thiếp phát sơ phú ngạch / 
Chiết hoa môn tiền kịch / Lang kỵ trúc mã lai / Nhiễu sàng lộng thanh 
mai " (Tuổi thiếp tóc vừa xòa trước trán / đang chơi bẻ hoa đóng tuồng 
trước nhà / Chàng cỡi ngựa tre ngang qua / Nghịch ném mơ xanh vào đầy 
giường thiếp). Như, Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị: "Tầm Dương giang đầu dạ 
tống khách / phong diệp địch hoa thu sắt sắt/ chủ nhân há mã khách tại 
thuyền/ cử tửu dục ẩm vô quản huyền..." (mà Cụ Phan Huy Vịnh đã chuyển 
dịch là "Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách /quạnh hơi thu lau lách đìu 
hiu/ người xuống ngựa khách dừng chèo/ chén quỳnh mong cạn sớm chiều 
trúc ty ). Bài Xuân Hành của Giả Đảo đã là một trường hợp hiếm thấy, là 
một bài hành hay ,thanh thoát mà sâu lắng, được viết trong khuôn khổ một
 bài thơ Đường ngũ ngôn bát cú, cách luật nghiêm chỉnh!  Tác giả thật 
không hổ danh được người đời truyền tụng là một nhà thơ "nhị cú tam niên
 đắc" (phải mất 3 năm mới làm được 2 câu thơ vừa ý). Ngày xuân đôi lời 
dông dài cho vui, xin được chia xẻ điều thú vị này với mọi người yêu 
chuộng thơ xưa. PKT 04/05/2016   
Xuân Hành - Giả Đảo (793 - 865)
Khứ khứ hành nhân viễn 
Trần tuỳ mã bất cùng 
Lữ tình tà nhật hậu
Xuân sắc tảo yên trung 
Lưu thuỷ xuyên không quán
Nhàn hoa phát cố cung 
Cựu hương thiên lý tứ
Trì thượng lục dương phong
Dịch Xuôi: Xuân Hành
PKT  04/05/2016
Người
 đi là đi mãi / bụi đường mòn vó ngựa / tình lữ chiều nắng tắt / thoáng 
xuân trong sương mai / suối chảy qua quán trống vắng / hoa trôi từ cung 
xưa nào  /  nhớ về quê cũ giờ xa xôi quá /  liễu xanh rủ bên hồ gió động
 lao xao. 
Dịch Thơ 
           Xuân Hành 
(1) Hai bài ngũ ngôn cổ thể tháng 12 năm 2007
Bài
 1 :
Người đi còn mê mải 
Quên ngựa lấm bụi đường  
Chiều gợi sầu lữ 
thứ  
Thoáng xuân buồn trong sương 
Suối trôi bên quán trống 
Hoa lạc 
từ trời nao 
Quê xưa giờ xa quá 
Liễu hồ xanh lao xao. 
Bài
 2 : 
Ra đi rồi đi mãi 
Ngưa quen bụi đường xa 
Chiều dậy sầu lữ  thứ  
Sương xuân buông nhạt nhòa 
Quán vắng buồn soi nước 
Tình ai theo hoa 
trôi 
Quê trùng trùng cách trở 
Gió liễu hồ chơi vơi .
(2) Bài đường luật ngũ ngôn bát cũ tháng 4 năm 2016
Một đi là mãi mãi ,
Bụi nản ngựa đường xa.
Chiều nắng tàn vương vấn ,
Sáng sương xuân nhạt nhòa.
Suối buồn qua quán trống ,
Hoa lạc nhớ cung xưa.
Quê cũ ngàn trùng cách ,
Liễu hồ gió nhẹ đưa.
           Tri Khac Pham
***
Xuân Hành
Xuân Hành
          Người đi đi bên trời lủi thủi 
        Vó câu dồn cuốn bụi trần gian .
       Chiều về lòng khách miên man,
 Sớm mai xuân sắc sương lan khói lồng .
  Ngang quán vắng một dòng suối nhỏ
       Cố cung buồn hoa nở nhàn an.
        Lòng quê da diết dặm ngàn,
  Bên hồ liễu biếc mơ màng phất phơ .
                        Mailoc phỏng dịch ***
ĐI ĐI XUÂN ƠI !
Người đi xa xa mãi,
Dặm hồng ngựa mỏi mòn.
Bóng chiều nghiêng ngã xế,
Sương mờ sáng xuân non.
Suối buồn bên quán vắng,
Cổ cung hoa héo hon.
Nẻo về đâu quê cũ,
Liễu soi hồ gió hôn !
              Mai Xuân Thanh
      Ngày 05 tháng 04 năm 2016
***
      春行              Xuân Hành
去去行人遠, Khứ khứ hành nhân viễn,
塵隨馬不窮。 Trần tuỳ mã bất cùng.
旅情斜日後, Lữ tình tà nhật hậu,
春色早煙中。 Xuân sắc tảo yên trung
流水穿空館, Lưu thuỷ xuyên không quán,
閑花發故宮。 Nhàn hoa phát cố cung.
舊鄉千里思, Cựu hương thiên lý tứ,
池上綠楊風。 Trì thượng lục dương phong.
           賈島                        Giả Đảo
                   Xuân Hành
            Người sao lại mãi đi xa
  Bụi đường theo vó ngựa qua mịt mùng
   Khách buồn chiều xuống mông lung
Màu xuân lạc giữa một vùng sương mai
        Nước bên quán vắng xuôi dài
  Hoa sầu cung cũ sắc phai hương tàn
          Nhớ quê xa lắc dậm đàng
 Bên hồ dương liễu ngỡ ngàng gió xuân.
                                  Quên Đi
***
                     Xuân Hành  
Người đi đi miệt mài xa
Dặm đường vó ngựa vụt qua bụi mù
Sầu lòng chiều nhạt âm u
Thoáng xuân bao phủ một vùng sương mai
Suối buồn quán vắng lắc lay
Cung xưa hiu hắt đọa đày đời hoa
Nghìn trùng nhung nhớ quê nhà
Xuân đi liễu rũ gió sa lệ hồ
Kim Oanh
***
Người đi đi miệt mài xa
Dặm đường vó ngựa vụt qua bụi mù
Sầu lòng chiều nhạt âm u
Thoáng xuân bao phủ một vùng sương mai
Suối buồn quán vắng lắc lay
Cung xưa hiu hắt đọa đày đời hoa
Nghìn trùng nhung nhớ quê nhà
Xuân đi liễu rũ gió sa lệ hồ
Kim Oanh
***
                  Xuân Hành
           Sao người cứ mãi xa đi
   Ngựa mòn chân sải bụi thì mù bay
   Bâng khuâng dạ khách cuối ngày
 Sắc xuân phủ khói u hoài mùa sang
   Nước vòng quán vắng xuôi ngàn
Hương phai cung cũ hoa tàn úa hoa
   Nhớ thương nghìn dặm quê nhà
   Bờ ao xanh liễu la đà gió đưa
                         Kim Phượng
***
     TẢN MẠN XUÂN
Người đã ra đi là mãi mãi
Bụi mòn vó ngựa quãng đường xa
Nắng tàn vương vấn chiều buông xuống
Sương sớm nhạt nhoà xuân thoáng qua
Suối chảy miên man bên quán vắng
Hoa trôi lờ lững tự cung xa
Đường về quê cũ xa vời vợi
Gió nhẹ đưa cành liễu thướt tha.
                Phương Hà phỏng dịch
***

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét