Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

Mùa Đông



        MÙA  ĐÔNG

Tờ lịch cuối cùng sắp sửa rơi ,
Thời gian thắm thía chẳng nên lời .
Chim non chiêm chiếp cành trơ trọi ,
Cúc lạnh mơ hồ cánh tả tơi .
Tí tách bếp hồng khơi kỷ niệm ,
Mịt mùng mây xám khóc mưa đời .
Bao năm đất khách ôm thương nhớ ,
Đông tới não nề tóc trắng phơi ! 
                               Mailoc
                        Cali 12-25-15

Các Bài Thơ Hoạ

          TÀN ĐÔNG

Đông tàn xuân đến tuyết ngừng rơi
Thắm thoát thời gian luống nghẹn lời.
Cúc rả nhụy tàn mai chớm nở,
Cây trơ cành nhánh lá vàng tơi.
Lòng quê khoắc khoải bao năm tháng
Đất khách lang thang suốt nửa đời.
Xuân mới ước mong mong ước mới,
Thỏa lòng hoài vọng ruột gan phơi
                                Đỗ Chiêu Đức
***
  CÔ MÙI CUỐI ĐÔNG

1
Cô Mùi từ giã, lịch tờ rơi,
Lưu luyến chi, anh Khỉ ngỏ lời.
Cuốn gói mau chân về với mẹ,
Quàng khăn lẹ gót tới mang tơi.
Mưa rào nặng hạt bù khô hạn,
Gió nhẹ phất phơ thấm mát đời.
Thương nhớ người phương xa, đất khách,
Ai ngờ mái tóc điểm sương phơi !

2
       GẶP LẠI LÀM NGƠ
 
Đông tàn tháng chạp giọt buồn rơi,
Gặp gỡ người xưa định mở lời.
Đóng kịch làm ngơ như kẻ lạ,
Giả đò tránh né thấy mê tơi !
Than hồng bếp lửa reo vui bạn,
Má đỏ môi son ấm áp đời
Gặp lại vấn vương về dĩ vãng,
Niềm thương râu tóc muối tiêu phơi !
                Mai Xuân Thanh kính họa
                Ngày 25 tháng 12 năm 2015
***
            Thẩn Thờ Xuân

Trên cành còn đọng giọt sương rơi
Nắng múa mừng vui với vạn lời
Gió bấc âm thầm mang lạnh trốn
Nắng xuân rạng rỡ nét mê tơi
Bao đàn bướm lượn vờn cây lá
Những cánh hoa lay hé nụ đời
Chẳng hiểu mình buồn hay luyến tiếc
Khi ngày qua kéo tuổi già phơi
                                     Quên Đi
***
TÀN ĐÔNG

Năm còn chỉ đợi đến giờ rơi
Ngộ cảnh tàn đông khó diễn lời
Lá ủ màu khô tìm bãi hạ
Mưa bào nhánh cỗi lộ cành tơi
Càng ôn kỷ niệm khơi hằn trán
Bỗng hiểu ngày qua sắp cạn đời
Giấc mộng dần xa mà vẫn tỏ
Tâm lòng hụt hẫng ngắm chiều phơi!
                      Nguyễn Đắc Thắng

                             20151226
***
ĐỪNG ĐẾN, XUÂN ƠI !

Đã cuối mùa đông lá vẫn rơi
Nghẹn ngào không thốt nổi ra lời
Khi nhìn thiên hạ còn cơ cực
Lúc thấy dân tình mãi rách tơi
Kẻ bệnh nan y, thân bạc phước
Người nghèo kiết xác, số tàn đời
Thôi xuân đừng đến làm chi nữa
Cho cảnh đau lòng thêm bóc phơi !
                         Phương Hà
***
VÀO  ĐÔNG

Năm tàn,tháng lụn lịch vừa rơi !
Nuối tiếc thời gian khó cạn lời
Mới thấy,lá vàng bay lả tả
Nay nhìn tuyết trắng đô mê tơi
Than hồng sửa soạn cho lò sưởi
Áo lạnh lo toan để ấm đời
Gió bấc thân già nơi đất lạ
Vào Đông bệnh hoạn não nề phơi
                     SONG  QUANG
***
        Bài Thơ Cuối Năm

Chiếc lá cuối cùng cũng sắp rơi,
Nhường mùa xuân tới diễn phô lời.
Trời Nam, cuộc diện dồn nheo nhóc;
Năm tháng, Dư Đồ rách tả tơi.
Luống tiếc thân già khôn trở vận,
Nghĩ thương dân giả hận căm đời.
Năm tàn, tháng tận, câu tâm sự,
Lòng những bồi hồi, thế cục phơi.
                        Danh Hữu
                      (26/12/2015)
***
    MÙA ĐÔNG NĂM NẦY
 
Ba ngày gió rít lẫn mưa rơi
Mây xám buồn giăng biếng mở lời
Cữ sáng chung trà  hương dược thảo
Cơm chiều canh bắp lá mồng tơi
Rộn ràng sa sã vang đầu xóm 
Loáng thoáng hoàng hôn phủ cuối đời
Đã mấy năm rồi đông ít lạnh
Nắng đầy sân vắng lúa vàng phơi
                       Cao Linh Tử
                         26/12/2015
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét