Sao ta mãi sống với hồn thu
Lạnh vắng màn sương ủ mịt mù
Tiếng vạc kêu vang chừng thảm não
Vầng trăng lặng khuất giữa âm u
Hai bờ mộng cách tìm đêm ảo
Một khối tình riêng khóc cảnh tù
Lá vẫn giam mình trong bóng tối
Còn ta cũng vậy giữa hoang vu.
Quên Đi
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét