Bài Thơ Xướng
Đất Trời Tây Bắc
Rừng núi chập chùng, thung lũng xa...
Một vùng trời đất rộng bao la
Sương giăng mờ mịt, mây sà thấp
Suối lượn quanh co, thác nhạt nhoà
Khói toả thơm lừng hương bắp nướng
Hồn say nghiêng ngả rượu cần pha
Ngẩn ngơ tay dệt rời khung cửi
Vừa vãn chợ tình buổi sáng qua !...
Phương Hà
Các Bài Thơ Hoạ
Chiều Miền Quê
Mặt trời lững thững tận phương xa
Xóm nhỏ an lành chẳng tiếng la
Thình thịch tiếng chày ai vọng mãi
Du dương nhịp sáo trẻ chưa nhoà
Khói chiều cuộn toả như mây lẫn
Bếp lửa hừng lên tựa nắng pha
Sông nước miền quê đầy chất phát
Sẽ nghe rung cảm một lần qua
Quên Đi
Miền Quê Lúa Nước
Quê nhỏ vùng sâu bước dấn xa
Ruộng đồng ẩn hiện giữa bao la
Vàng màu lúa trổ bờ đê khuất
Thẳng cánh cò bay chiếc bóng nhòa
Ưỡn ẹo đường đi con nước liếm
Oi nồng nắng đốt ráng chiều pha
Vơi đầy ngày tháng triều lên xuống
Số phận nhọc nhằn khó vượt qua!
Nguyễn Đắc Thắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét