Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2025

Hương Xưa


Nhớ lại thuở mình chung trường chung lớp   
Tuổi học trò đang độ tuổi thanh xuân  
Những ước mơ tươi đẹp biết nhường nào 
Sao có thể để thời gian bôi xóa.   
Nhưng trường cũ thân thương tìm đâu nữa   
Giờ chỉ là dĩ vãng một thời thôi   
Trong ký ức dãy huỳnh đàn dẫn lối
Đếm bước em ngày hai buổi đến trường...
Và mỗi năm sân trường hồng sắc phượng  
Ánh nắng hè hiu hắt đợi mong ai   
Lá vàng rơi mang theo tiếng thở dài   
Ta nhớ lắm ngôi trường bao kỷ niệm.
                                        Quên Đi

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2025

Cảm Khái

 


Người xưa về với đất trời  
Lầu kia còn đứng bao đời chơ vơ  
Hạc còn đâu nữa đợi chờ
Bao thu mây trắng vẫn hờ hững trôi
Vô thường kia mãi chẳng thôi   
Tóc đà sương phủ kín rồi có hay?  
Ngàn non chẳng cánh chim bay   
Dặm ngàn nào thấy nơi này bóng ai    
Cô đơn một lão đường dài   
Đôi chân rung rẩy miệt mài ruổi dong.
                                            Quên Đi
(Cảm xúc từ ý Thơ "Hoàng Hạc Lâu và Giang Tuyết"

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2025

將進酒 Tương Tiến Tửu

 

      將進酒                      Tương Tiến Tửu
             李白                                     Lý Bạch

1 -  君不見                   Quân bất kiến
2 -  黃河之水天上來    Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai
3 -  奔流到海不復回    Bôn lưu đáo hải bất phục hồi
4 -  君不見                   Quân bất kiến
5 -  高堂明鏡悲白髮    Cao đường minh kính bi bạch phát
6 -  朝如青絲暮成雪    Triêu như thanh ty mộ thành tuyết
7 -  人生得意須盡歡    Nhân sinh đắc ý tu tận hoan
8 -  莫使金樽空對月    Mạc sử kim tôn không đối nguyệt
9 -  天生我材必有用    Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng
10- 千金散盡還復來    Thiên kim tán tận hoàn phục lai
11-  烹羊宰牛且為樂   Phanh dương tể ngưu thả vi lạc
12-  會須一飲三百杯   Hội tu nhất ẩm tam bách bôi
13-  岑夫子                  Sầm phu tử
14-  丹丘生                  Đan Khâu sinh
15-  將進酒                  Tương tiến tửu
16-  君莫停                  Quân mạc đình
17-  與君歌一曲          Dữ quân ca nhất khúc
18-  請君為我側耳聽  Thỉnh quân vị ngã trắc (khuynh) nhĩ thính
19-  鐘鼓饌玉不足貴  Chung cổ soạn ngọc bất túc quý
20-  但願長醉不願醒  Đản nguyện trường túy bất nguyện tỉnh
21-  古來聖賢皆寂寞  Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch
22-  惟有飲者留其名  Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh
23-  陳王昔時宴平樂  Trần vương tích thời yến Bình Lạc
24-  斗酒十千恣讙謔  Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước
25-  主人何為言少錢  Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền
26-  徑須沽取對君酌  Kính tu cô thủ đối quân chước
27-  五花馬                 Ngũ hoa mã
28-  千金裘                 Thiên kim cầu
29-  呼兒將出換美酒  Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu
30-  與爾同消萬古愁  Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.

Chú thích:

Cao đường minh kính bi bạch phát : có lẽ Tác giả ví Trăng như tấm gương treo trên cao, ý nói thấy thời gian trôi đi mà buồn cho tóc bạc.
- Sầm phu tử: Sầm Tham, bạn Lý Bạch
- Đan Khâu sinh: Nguyên Đan Khưu, bạn Lý Bạch
- Trần Vương: Trần Tư Vương Tào Thực, con Tào Tháo, đại thi nhân đời Ngụy, Tam Quốc. Trong bài Danh Đô thiên của Tào Thực có câu:
Quy lai yến Bình Lạc (trở về mở tiệc ở quán Bình Lạc)
Mỹ tửu đẩu thập thiên (rượu ngon uống mười ngàn đấu)

- Ngưu : Người miền Bắc Trung Hoa gọi bò là ngưu. còn trâu gọi là thuỷ ngưu.
- 1 Đẩu : 
1 đấu =  10 lít

Dịch Thơ:
                Mời rượu

Bạn thấy chăng
Nước từ trời cao đổ xuống
Sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy về đông
Ra biển khơi có trở lại bao giờ .
Bạn thấy chăng
Vầng trăng hết tròn đến khuyết
Như gương cao buồn thấu tóc bạc phơ
Sớm sợi tơ xanh chiều đà hoá tuyết
Sống ở đời gặp dịp cứ vui lên
Dưới bóng trăng chung vàng sao để trống
Trời sinh ta có tài thời có mệnh
Ngàn vàng kia hết sẽ lại được thôi
Mổ bò dê mặc sức cứ vui chơi
Nhân gặp gỡ đầy vơi ba trăm chén.

Này chú Đan Khâu này Sầm lão hữu
Cứ tiếp tục đi đây xin mời rượu
Vì hai người cao giọng một khúc ca
Chăm chú nghe bạn hãy nể tình ta
Dẫu chuông trống tiệc vàng đâu sánh đặng.
Tỉnh mà chi sao muốn  mãi ngà say
Thánh nhân đó bao đời luôn vắng lặng
Chỉ những người uống rượu tiếng truyền bay
Trần Vương xưa Bình Lạc yến tiệc bày
Rượu muôn đấu cùng vui vầy thoả thích.
Sao chủ nhân bảo rằng tiền quá ít
Muốn đủ say thì cầm lấy mua mau
Kìa ngựa quý hoa đủ cả năm màu
Này áo lông cừu ngàn vàng khó có
Đổi lấy rượu hãy gọi ngay sắp nhỏ
Để cùng say quên hết vạn thuở sầu.

                                           Quên Đi

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2025

Nhịp Cầu Chưa Trọn

   


Lặng ngắm dòng sông nghĩ đến ai 
Đôi bờ đã mất dấu hoa hài 
Từ khi kết hợp Nam liền Bắc 
Là lúc chia rời Đông với Tây 
U uất nơi lòng mòn mỏi đợi 
Xuống lên con nước cứ vơi đầy 
Bao năm nối nhịp sao như vẫn 
Chẳng biết vì đâu đó với đây. 
                         Quên Đi 

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2025

Một Chuyến Du Ngoạn


Ảnh chụp trên bãi biển Long Hải

        Biển Long Hải không còn hoang sơ như lần ghé chơi trước đây, bãi biễn rất đẹp, vẫn ít sóng như thuở nào, Tuy không phải ngày cuối tuần, nhưng du khách khá đông. Dinh Cô đẹp hơn, ngọn đồi phía sau Miếu cây cối rậm rạp hơn tạo nhiều bóng mát.

Cả nhà lên xe rời Long Hải, tiếp tục di chuyển ra Vũng Tàu.

        Gần 10 năm, Vợ chồng tôi mới quay lại Vũng Tàu. Lần này đi xe nhà cùng con cháu, tôi quyết dẫn Bà Xã viếng những nơi chưa đến trong các chuyến đi du lịch với bà con lối xóm trước đây.

        Do Bãi Sau khá dơ (khi tắm chưa được 5 phút, cả thân bị các mảng bám giống như dầu) thế là chuyến đi này không thể tắm biển. Thôi thì đến quán nước Sea & Sun 2 uống cà phê và ngắm biển.



Chụp ảnh cùng con dâu

Ngọn Hải Đăng

Khi còn đi học, tôi cùng các bạn có đến Vũng Tàu chơi (hè 1970), chưa có dịp lên ngọn Hải Đăng, kể cả những lần sau này. Chuyến này, cả nhà cùng lên.

Dưới chân ngọn Hải Đăng



Quang cảnh Biển và thành phố Vũng Tàu nhìn từ ngọn Hải Đăng

Thích Ca Phật Đài

Đúng 50 năm, tôi mới quay lại Thích Ca Phật Đài. Vẫn không có gì thay đổi, nhưng mang nét cổ kính hơn xưa.
Trong những chuyến đi trước, vợ tôi chưa hề đến đây. lần này, nay cả nhà cùng ghé, nhưng vợ tôi không thể đi viếng tượng Phật ngồi và tượng Phật nằm, nên chỉ chụp ảnh ngay cổng




 

Cây Phượng cổ thụ gốc thật to, có lẻ phải ba người ôm mới giáp.


Huỳnh Hữu Đức

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

Ký Ức Một Thời

Cùng Học Trò đi Vườn.
Từ Trái sang phải:
Hàng ngồi: Bằng, không nhớ tên.
Hàng đứng giữa: Không nhớ, Việt, Lan, Diệp, Thúy Lam, Mai, Tòng, Út Đoàn.
Hàng đúng sau cùng: Không nhớ, Tân, Tôi Huỳnh Hữu Đức, Hạ.

  
Nhớ lại thuở chung trường chung lớp   
Bọn chúng mình đang tuổi thanh xuân  
Những ước mơ tươi đẹp nhường nào 
Sao có thể để thời gian bôi xóa.

       Tuổi trẻ ai cũng có nhiều mơ ước. Sau khi thi lấy bằng tú tài phần I, một vài bạn bè nộp hồ sơ đi Pilot,  khiến tôi cũng nôn nao, vì đây cũng là mơ ước tung mây, cỡi sóng, tuy nhiên, tôi tự nhũ "phải hoàn tất Trung học rồi mới tính". Thế là qua năm sau, việc học đã như ý, Tôi quyết định thực hiện mơ ước của mình. Nhưng gia đình không muốn. Không thể tung mây, đành lướt sóng vậy, tôi bèn nộp đơn vào Kỹ Thuật Phú Thọ Sài Gòn thi ngành Kỹ Sư Hàng Hải. Có lẽ định mệnh xui khiến, môn thi toán buổi sáng không làm khó, tôi nộp bài sớm, và ra lấy xe, nhưng chiếc Honda màu huyết vụ 1969 mới tinh của anh Hai tôi không cánh đã bay. Đâu còn tâm trí, tôi phải bỏ thi để khai báo với Cảnh sát. 
       Có lẽ số phận an bày, thất vọng, đành phải nghe theo gia đình thi vào trường Sư Phạm Vĩnh Long, khóa 8 niên khóa 69-71. Rất may, nhờ đậu cao, tôi được học bổng suốt 2 năm học, mỗi năm 9 tháng. Ba tháng đầu của năm thứ nhất chỉ lãnh 600$/ tháng, 6 tháng sau, mỗi tháng 900$ (còn năm thứ 2, tôi không nhớ rõ là 900 hay 1200$/tháng vì không có sự việc nào ấn tượng). Lúc bấy giờ đồng tiền còn giá trị khá cao, lãnh học bỗng 6 tháng sau của năm thứ nhất, tổng cộng 5.400$, ngay dịp nghỉ hè, tôi và 3 người bạn kéo nhau đi Vũng Tàu chơi suốt cả tuần. 
        Sau 2 năm học tập,  điểm thi viết và thực hành có thể nói là cao, nhưng điểm Hạnh Kiểm rất thấp (điều này khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, có lẽ mình không được lòng Giáo Sư Hướng Dẫn chăng? vì theo tôi được biết, Điểm hạnh kiểm đối với một giáo sinh Sư Phạm rất quan trọng khi sắp hạng tốt nghiệp). Thứ hạng ra trường của tôi khá khiêm tốn. Đã không thể chọn nhiệm sở gần nhà, tôi quyết định chọn nơi xa nhất: "Cà Mau". 
        Đến Cà Mau, tôi chọn về quận Thới Bình. Đây là quận nằm trong rừng U minh. Lúc bấy giờ, Thới Bình được xem là quận lớn thứ hai của tỉnh Cà Mau, sau quận Quản Long (Tắc Vân).

Ta đã đến tận vùng xa đất nước
Trên con đò nho nhỏ đến U Minh
Con sông Trẹm một sáng sớm cựa mình
Giòng nước đỏ (*) hân hoan chào bạn mới
Trong lạ lẫm vùng sâu đầy chất phát
Rời con đò ngơ ngác mắt nhìn quanh
Dưới hàng cây cho bóng mát an lành
Từng bước chậm hỏi đường tìm nhiệm sở...
Kinh Chắc Băng (**) trước trường hiền êm ả
Mỗi chiều về ta lặng thả hồn mơ
Những bóng mây in đáy nước lững lờ
Lòng vui với đời bảng đen phấn trắng…
                          (trích Dòng Kỷ Niệm)
(*) nước sông Trẹm có màu đỏ như nước trà do từ trong rừng Tràm chảy ra.

        Có lẽ số hên, khi tôi và hai bạn cùng khóa đến đây, Quận vừa được xác định thuộc vùng sâu vùng xa, nên các nam giáo viên dạy ở Quận này đều được Hoãn Dịch từng năm. 
Quận Thới Bình bấy giờ, có 2 trường Trung Học. Một là trường trung học Thới Bình, hai là trung học Bán Công Thới Bình. Do tình trạng thiếu Giáo Sư (trước 75, các Thầy Cô dạy Trung Học đều được gọi là Giáo Sư), vì có nhiều thời gian rảnh, tôi xin dạy giờ ở hai ngôi trường này. Sang năm sau, tôi chuyển ngạch. Từ một Giáo Học Bổ Túc, một giáo sư dạy giờ, tôi đã chính thức trở thành Giáo Sư Đệ Nhất Cấp. 
        Thời gian ở đây, môn dạy chính là Toán, ngoài ra tôi còn nhận dạy thêm một số một môn như Sử Địa, Công Dân, nhất là mộn tôi rất yêu thích"Văn", vì mỗi năm trường mở thêm lớp mới, dẫn đến tình trạng thiếu Giáo Sư không thể tránh khỏi.
        Cũng là may mắn, sang năm 1973, Thầy Hiệu Trưởng chuyển nhiệm sở, Tôi một thầy giáo còn rất trẻ, trẻ tuổi đời lẫn tuổi nghề, lại được đề cử chức vụ Hiệu Trưởng. Tôi thật sự rất ngạc nhiên, đồng thời biết ơn thầy Hiệu Trưởng cũ và Sở Học Chánh Cà Mau đã tin tưởng giao cho tôi trọng trách này. Tôi thầm nhũ sẽ dựa vào khả năng bản thân cố gắng làm tròn trọng trách, quyết không phụ lòng những người đã đặt niềm tin vào mình.
 
        Sau ngày 30 tháng 4 - 1975, tất cả đều thay đổi, ngành giáo của chúng tôi cũng không tránh khỏi, Một số thầy cô xin về quê, một số bị cho nghỉ việc, khiến trường thiếu Giáo viên, nên tất cả học sinh từ lớp 10 trở lên được chuyển ra Cà Mau học tiếp.
        Lúc bấy giờ, tôi cũng nghĩ mình sẽ nằm trong diện bị thôi việc vì quan hệ gia đình xấu, lại ngạc nhiên, tôi lọt sổ. Đến khi được mời lên phòng Giáo Dục Huyện, mới vỡ lẽ, tôi được lưu dụng và giữ chức vụ Trưởng Ban Điều Hành trường Trung Học Thới Bình chứ không phải là Hiệu Trưởng. Một chức vụ mới mẻ, Ngạc nhiên tôi hỏi anh Tám Thức Trưởng Phòng, Anh cho biết : Huyện chờ Giáo viên ngoài Bắc vào chi viện, những Thấy đó sẽ được phân công làm Hiệu Trưởng và Phó Hiệu Trưởng. Anh Tám Thức, trưởng phòng Giáo Dục lớn hơn tôi một vài tuổi, là một người hiền lành chân chất, rất hòa đồng. Tôi vẫn nhớ như in, sau nghỉ dạy một thời gian, ở bến xe Bạc Liêu (lúc bấy giờ, Cà Mau và Bạc Liêu sát nhập thành tỉnh Minh Hải), tôi chờ mua vé xe về Cà Mau, đợi mãi đến chiềuvẫn không mua vé được, vì ưu tiên cho cán bộ. tình cờ gặp Tám Thức, anh chào và hỏi tôi:
- Ủa anh Đức, đi dâu mà đứng đây?
- Tôi về Cà Mau, đứng xếp hàng từ sáng đến giờ mà chưa mua được vé. Còn anh đi đâu vậy?
- Tôi đi công tác ở đây, thôi để tôi mua vé cho anh.
        Thế là anh chen vào mua 1 vé giúp tôi. 
     
Tôi một giáo viên của chế độ cũ, quan hệ gia đình xấu, vì sao phòng giáo dục đã giữ tôi lại? Không biết!
       Những tháng hè, Con tôi mới 5-6 tháng tuổi, vợ tôi ở ngoài Cà Mau vì Trường không hoạt động, riêng tôi tạm thời công tác ở phòng Giáo Dục chưa có lương, ăn uống tập thể. 
Cũng trong những tháng hè, Giáo viên chúng tôi phải về Cà Mau để học chính trị và nghiệp vụ. Giảng viên là một nhà giáo của Hà Nội. Suốt thời gian học tập, chuyên môn thì ít, chính tri và khoe mẻ thì nhiều. Qua Giảng Viên,  tôi cũng biết được sự ưu việt của Nhà nước ta là thế nào.
        Sau mấy tháng chịu đựng, cuối cùng giáo viên chúng tôi cũng được cấp lương. thêm ngạc nhiên khi lương của tôi là 64$/tháng do tính theo mức lương cũ (lương cũ của tôi là 32.000 $/tháng) . Anh Trưởng Phòng Giáo Dục nói với tôi: Huyện này lương anh là cao nhất. Các Thường Vụ Huyện Ủy chỉ có 42$/ tháng, anh thấy Nhà Nước đãi ngộ tốt các giáo viên lưu dụng của anh chưa". Sau này khi gặp các bạn những tỉnh khác, tôi mới biết lương họ thấp, vì cách tính lương các Tỉnh không giống nhau, mỗi nơi mỗi khác. 
      Ngoài các cán bộ phòng giáo dục, tôi cũng thường xuyện tiếp xúc với chú Sáu Thắng Trưởng Ban Tuyên Giáo Huyện. Chú gần 50, bản chất đúng là một nông dân Miền Tây hiền hòa, và có cảm tình tốt với tôi. 
        Thấy tôi thường có vẻ buồn, chú hỏi:
- Nhớ vợ con à?  
        Tôi mỉm cười. Chú tiếp:
- Từ từ sẽ quen thôi.
      Thời gian sau đó, Chú chuyển về Cà Mau làm thủ trưởng Thương Nghiệp Tỉnh. Có lần tôi về Cà Mau thăm gia đình, và đến thăm Chú. Chú rất vui, do có chế độ nhu yếu phẩn cao, khi gặp tôi, chú bảo cấp dưới lấy thùng sữa (24 hộp) của chú mang cho, tôi từ chối, Chú nói
- Con còn nhỏ, Cháu lấy thùng sữa này về cho con đi.  
      Thời gian sau 30-4, sữa  được coi như mặt hàng xa xỉ. Mang thùng sữa về, tôi bảo đứa em vợ mang đi bán để vợ con có tiền trang trải cuộc sống. 
       Mang thùng sữa về nhà, tôi rất xúc động trước tình cảm chú dành cho. Sống bât kỳ chế độ nào, chủ nghĩa nào, hay ý thức hệ khác nhau, cũng có những trái tim thuần thiện, đầy tình người. 
     Phải chăng vì có những người như chú Sáu Thắng và anh Tám Thức, khiến tôi quên đi phần nào cuộc sống thiếu thốn và buồn tủi.

          Giữa năm học 1975 -76 Phòng Giáo Dục Huyện được chi viện hai giáo viên đảng viên từ Miền Bắc vào. Một Hiệu Trưởng và một Phó Hiệu Trưởng. lúc này, tôi vẫn còn toàn quyền trong sắp xếp trong phạm vi chuyên môn, ngoại trừ các quan hệ với phòng Giáo Dục hay ký các văn thư. 
          Chuyện gì tới rồi cũng tới. khi hai vị Hiệu Trưởng và Phó đã có thể điều hành trường tương đối êm xuôi, cuối năm học 76-77 tôi chính thức bị cho thôi dạy với lý do mơ hồ "không thích hợp là Người Giáo Viên Nhân Dân". Cũng có đôi chút buồn sau mấy năm gắn bó và nổ lực phát triển nền giáo dục địa phương, nhưng không hề tiếc vì có nhiều điều tôi không đồng thuận từ nội dung chương trình cũng như phương pháp giảng dạy.
         Được hoạt động trong ngành giáo dục của 2 chế độ, không phải chuyên gia, nhưng cá nhân tôi cũng có những suy nghĩ và nhận xét ưu khuyết điểm về ngành trước và sau 1975. 
       Cụ thể, tôi không thích nội dung một số bài trong bộ môn khoa học xã hội mới này. Thật không hợp lý trong đào tạo con người khi có các bài dạy mang tính kỳ thị, gieo mầm móng hận thù, gieo mầm giết chóc vào đầu óc trẻ, có thể biến con người thành những kẻ sát nhân trong tương lai, Nội dung giáo dục gây chia rẽ, làm mất đi ý nghĩa hai chữ "Đồng Bào". Trong những năm đầu của thế kỷ 21 đến nay, số người phạm tội hình sự, những phạm nhân tàn ác  không ngừng tăng, có thể một phần do các bài dạy nặng mùi chết chóc trong sách giáo khoa, đã tiềm ẩn và biến chất các học sinh ngây thơ thuở nào chăng? 
       Khi thi chuyển cấp hay thi các học kỳ, Giáo Viên sẽ dạy cho học sinh các Đề Cương. Các đề thi (hay đề tương tự) đều nằm trong các đề cương này. Theo tôi điều này không thể chấp nhận. Như thế khác nào là học tủ, thi tủ. Rất tai hại. Có lẽ vì thế mà số học sinh giỏi gần như hết lớp, chỉ một số rất ít thuộc các nhóm dưới, tạo ra số lượng ảo học sinh giỏi. Do đó số lượng học sinh từ Tiểu Học đến Đại Học có phát đồ gần như Hình Trụ, trong khi thời tôi đi học là Hình Chóp. Ngoài ra góp phần vào kết quả này chính là chính sách giao chỉ tiêu cho các giáo viên, dựa vào chỉ tiêu này để xét duyệt năng lực và khả năng giáo viên.
       Riêng về phương pháp, Giáo án, thời gian dạy... cũng không khác gì mấy, nhưng giáo viên không thể du di. Ở nền giáo dục cũ, Thầy cô có thể dùng một số thời gian từ các bài phụ, để tăng thời lượng cho các bài được xem là trọng tâm của chương trình. Còn nay, bài giảng bắt buộc phải theo số tiết (giờ) qui định, không được sai lệch với sắp xếp trong chương trình. chính vì thế, những học sinh thông minh có thể theo kịp và hiểu bài, những học sinh kém thông minh sẽ khó theo kịp, dần dần mất đi căn bản. Đây chính là lý do khiến phụ huynh phải cho con cháu đi học thêm, vì vậy nạn dạy thêm không thể nào xóa bỏ được. Thực tế đã chứng minh điều này, bây giờ ngành giáo dục buộc phải công nhận và cho phép dạy thêm.   
        Về học phí, thú thật tôi cảm thấy buồn cho các gia đình nghèo, vì trong năm học đóng rất nhiều phí, các bậc phụ huynh thường lo lắng mỗi mùa tựu trường. Thời của tôi, suốt năm học, chỉ đóng tiền cho cả năm gọi là Niên Liễm, số tiền này thấp, không ảnh hưởng đến các gia cảnh khó khăn.

         Sau khi nghỉ dạy, vợ chồng tôi khăn gói về quê. Phải chờ suốt cả ngày mới mua được vé. Ngồi trên xe, chợt nhớ đến câu: 
                 Võng anh đi trước, kiệu nàng theo sau
 và lẩm bâm lời bài hát "Trăng Sáng Vườn Chè" 
                    Chồng tôi cưỡi ngựa vinh quy
                 Hai bên có lính hầu đi dẹp đường
 rồi nghĩ lại mình, tôi phá cười to lên khiến vợ ngạc nhiên.

         Về quê ngoại ở huyện Vũng Liêm. cùng các em làm ruộng. Khi con lên 5, tôi nghĩ đến chuyện quay về thị xã Vĩnh Long để lo chuyện học cho cháu. 
Không nghề ngỗng, không tiền bạc, vợ chồng tôi phải làm đủ thứ để kiếm sống. Về sau có bạn hỏi:
- Trong giai đoạn khó khăn Bạn làm gì để sống?  
Tôi cười dí dỏm:
- Cái gì cũng làm cả, chỉ có ăn trộm trâu là chưa làm thôi. 
          Cật lực đến thế mà phải mãi dến năm con tôi 7 tuổi mới được đi học, như thế đã trễ mất 1 năm của cháu. 
        Sự chịu khó và kiên trì của vợ chồng tôi cuối cùng đã được bù đấp. Con tốt nghiệp Đại Học, lập gia đình. Còn tôi cũng đua đòi tập sử dụng computer qua sự chỉ dạy của con trai. Niềm đam mê đọc sách và viết lách dần sống lại. 
       Đến năm 2010, các bạn bè, đàn em ở Hải ngoại liên lạc được với tôi, Chính những người bạn ấy đã kéo tôi thực hiện đam mê của mình: " Làm Thơ". Vâng Làm Thơ, một thú vui từ thời mới bước chân vào ghế trường Trung Học. 
       Thời gian cứ trôi, xã hội cũng dần biến đổi, Tôi vẫn sống với đam mê và niềm vui của mình bên gia đình và vây quanh là con cháu. Tôi không còn mong muốn gì hơn. Thật vô cùng hạnh phúc.  
       Niềm vui không chỉ thế, tôi còn kết giao được rất nhiều Bạn từ bốn phương qua thi ca.
       Một ký ức ngọt ngào có, cay đắng có, sung sướng có, khổ đau có, hạnh phúc có, tủi hờn có...tất cả đã mang đến cho tôi một khoảng thời gian thú vị của đời mình. Những thú vị này chỉ những ai từng sống trong cả hai chủ nghĩa mới có thể có được.
        Cảm ơn đời đã cho tôi lắm thú vị. Xin Cám ơn, Cám ơn tất cả.

Huỳnh Hữu Đức


Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2025

Dáng Xưa

 


Tím thuở cài trâm tím mộng mơ
Sắc màu quyến rũ chẳng phai mờ
Nét duyên mãi thế theo năm tháng
Lắm khách tao nhân dạ thẩn thờ.

                                  Quên Đi

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2025

Hoài Vọng


Đêm vắng canh khuya dế não nùng    
Sương mờ gió động lá buồn rung   
Chơ vơ có gã bên thềm đứng    
Vọng hướng trời tây dạ nhớ nhung.
                                 Quên Đi

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2025

Hoài Niệm


Ta đồng hẹn vào tháng Sáu   
Bọn mình họp mặt giữa năm   
Sông Cửu âm thầm chờ đợi   
Đất Vĩnh hân hoan đón mời.

Như đã định tháng Mười Hai   
Thường niên ngày hội chúng mình  
Lòng rạng rỡ ánh bình minh   
Tuổi học trò như trở lại.   

Thế nhưng tuổi già nhanh tới  
Mọi người quá cổ lai hy   
Bạn bè lần lượt ra đi   
Tôi cảm thấy ngày càng thêm cô độc...!
                                 Quên Đi

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2025

Ngày Về


Gió vờn đưa đẩy cánh diều  
Sương còn mong đợi nắng chiều dần tan   
Đường quê khách thấy ngỡ ngàng   
Con sông uốn lượn rộn ràng tuổi thơ.   
Dòng đời như một giấc mơ   
Cố hương ta đã đợi chờ bấy lâu   
Thời gian như nước qua cầu   
Bao năm trở lại mái đầu điểm sương  
Chạnh lòng thay kẻ ly hương   
Cảnh nay lạ lẫm nhớ thương thuở nào.   
Bạn chơi lúc nhỏ ra sao   
Trải qua binh lửa còn bao nhiêu người  
Tuổi nay cũng sắp tám mươi  
Sao ta nhớ lúc chín mười thuở xưa  
Cùng bơi đùa với bặp dừa   
Tiếng cười vang động buổi trưa xóm nghèo.
Giờ đâu tiếng lá tre reo   
Tiếng hò ru trẻ tiếng chèo nhặt khoan  
Có ai người cũ bên đàng   
Cho ta hình bóng xóm làng năm nao.  
                                          Quên Đi

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2025

Lời Yêu Thương



Đêm hè cây lặng lẽ chờ sương   
Ngày nắng chùm tia đổ xuống đường   
Ta nói thật tình yêu lắm lắm   
Sao em còn tiếc một lời thương   

Buổi sáng hôm nay thật diễm kiều    
Ngàn hoa rộ nở gió hiu hiu   
Lượn vờn đàn bướm chen tung cánh   
Ta nhớ em yêu sáng lẫn chiều    

Nếu được em ơi mau nhận lấy   
Đây nguồn hạnh phúc của anh trao    
Mấy năm quen biết nào đâu dể   
Kỷ niệm êm đềm chẳng tiếc sao.  
                                       Quên Đi

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2025

Cũng có Lúc

 


Chợt đổi chợt thay quả khó ngờ  
Mê phim quên cả thú làm thơ   
Giấy kia chán nản nằm im lặng   
Bút nọ chênh vênh ngóng đợi chờ   
Có phải cơm hoài nên thấy ngán   
Nên tìm phở lạ để vào mơ   
Nhân sinh hổng lẽ là như thế  
Chợt đổi chợt thay quả khó ngờ .   
                                Quên Đi

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2025

Cu Xổ Lồng


Tự do giới hạn ở trong lồng
Chả biết ra ngoài sướng thật không
Cất tiếng gáy vang trong nắng sáng
Khi trời ló dạng ở phương đông
Vừa mừng số kiếp tù qua khỏi
Nhìn lại thân hình xơ trụi lông
Đâu hiểu chung quanh nhiều cạm bẩy
Thế gian nào chỉ có màu hồng.
                     Quên Đi

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2025

Độc Ẩm


Đêm dài độc ẩm được hay sao
Mũi ngửi dạ nôn muốn cấu cào
Cô độc giữa trời thôi uống đại
Sầu vương cả cảnh cũng buồn nao
Trà tam chuyện gẫu càng thêm chán
Rượu tứ luận đàm sợ phải hao
Đành nhái người xưa nâng chén vậy
Mời trăng cùng bóng uống đi nào.
                               Quên Đi

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2025

Nâng Rượu Hỏi Trăng (Theo Thơ Lý Bạch)



Trời xanh trăng đến bao giờ nhỉ
Chén rượu ngưng hỏi chỉ một lời
Trăng người ngăn cách xa vời
Người đi trăng lại chẳng rời vì sao
Sáng tựa gương treo cao cổng đỏ
Mây biếc tan lộ rõ sắc trong
Trăng lên từ biển mênh mông
Âm thầm sáng sớm ẩn lồng vào mây
Thuốc suốt năm thỏ còn giã đấy
Bên chị Hằng chẳng thấy một ai
Trăng xưa chẳng gặp người nay
Trăng nay từng chiếu đêm dài người xưa
Như nước trôi bao đời người nữa
Cũng trăng kia soi giữa đêm thâu
Cười say cuộc rượu chỉ cầu
Chén vàng trăng đọng men sầu hoá vui
                                                  Quên Đi

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2025

Đêm Hè

 


     (Theo thơ Mạnh Hạo Nhiên đời Đường)   
   
               Mặt trời chợt ngã non tây
Phương đông trăng hiện chiếu ngay mặt hồ
              Đêm về xoã tóc hong khô
   Ngoài sân thoáng mát cửa ô rộng mời
      Hương sen thoang thoảng đưa hơi
   Sương trên cành trúc giọt rơi êm đềm
        Nâng đàn muốn khảy bên thềm
Tri âm chẳng thấy càng thêm chạnh lòng
         Để giờ vắng bạn hoài mong
Chập chờn giấc tối vùi trong mộng chờ

                                                 Quên Đi