Mỗi lần đọc bài thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên, tôi đều muốn dịch. Cô độc, lạnh lùng và vắng lặng. Đã bao lần dịch rồi bỏ vì chưa thể hiện hết những gì mình nghĩ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét