Thứ Tư, 26 tháng 5, 2021

Lãng Đào Sa - Lý Hậu Chủ

           Nguyên Tác               Âm Hán Việt                                          Dịch Thơ 1





            浪淘沙             
   後 主 
     
簾外雨潺潺
春意闌珊
不耐五更寒
夢裏不知身是客
一晌貪歡。
獨自莫憑欄
無限江山
別時容易見時難
流水落花春去也
天上人間。
 
           Lãng Đào Sa
          Lý Hậu Chủ
 
Liêm ngoại vũ sàn sàn
Xuân ý lan san,
La khâm bất nại ngũ canh hàn.
Mộng lý bất tri thân thị khách,
Nhất hướng tham hoan.
Độc tự mạc bằng lan,
Vô hạn giang san,
Biệt thời dung dị kiến thời nan.
Lưu thuỷ lạc hoa xuân khứ dã,
Thiên thượng nhân gian.
      Lãng Đào Sa
                         Quên Đi
 
Ngoài rèm tiếng mưa rơi
Hơi xuân xa rời
Đêm lạnh rét chỉ chiếc mền tơi
Trong mơ quên thân đang là khách
Bởi vui một thời
Mình ta đứng chơi vơi
Đất nước diệu vợi
Được thì khó mất dễ như chơi
Nước chảy hoa rơi xuân đã khuất
Giờ chỉ trên trời.
Lãng Đào Sa: tên gọi một điệu hát (Từ). Nguyên là bài hát của Đường giáo phường còn có tên là Lãng Đào Sa Lệnh hay Mại Hoa Thanh, thất ngôn tuyệt cú, được Lý Hậu Chủ đổi thành  trường đoản cú, tổng cộng 54 chữ.
Sàn sàn 潺 潺: róc rách, rì rào, tí tách. 
Lan san 阑 珊: tàn lụn suy tàn.
La khâm 羅 衾: cái mền dệt bằng tơ lụa.
Bất nại 不 耐: không thể chịu được
Nhất hưởng 一 晌: một khoảng thời gian.
Bằng lan 凭 栏: dựa vào lan can. 
Thiên thượng nhân gian: Cõi thế đã từng vui thú, giờ chỉ có thể tìm lại trên trời. Câu này có nguồn gốc từ câu 天 上 人 間 會 相 見   Thiên thượng nhân gian hội tương kiến trong "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị, nhà Thơ Tản Đà dịch câu này như sau: "Nhân gian rồi với trên trời gặp nhau".

Dịch Nghĩa

Bài Hát Điệu Lãng Đào Sa

Bên ngoài rèm tiếng mưa tí tách
Hơi hám mùa xuân không còn nữa
Chăn tơ không thể chịu được cái lạnh suốt đêm
Trong mộng không biết mình đang bị làm khách (bị giam lỏng)
Chỉ vì một ngày tháng ham vui
Một mình đứng xa lan can
Sông núi không chừng
Mất đi thì dể nhưng lấy lại thì khó
Nước chảy hoa rơi xuân đã qua rồi
Đã từng có nơi cõi thế, giờ muốn tìm lại chỉ trên trời.

Dịch Thơ 2:
       Lãng Đào Sa

Ngoài rèm tiếng mưa rơi
Mùa xuân đã vội rời
Đêm lạnh mền chẳng ấm
Mơ quên bị giam cầm
Năm tháng ham vui vẻ
Giờ một mình lặng lẽ
Nước cũ biết tìm đâu
Được mất tựa bóng câu
Nước hoa xuân nhạt màu
Gặp lại chỉ trời cao.
                          Quên Đi
***




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét