Nói đến nỗi quê nơi đất khách , không thể không nhắc đến bài Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu, một danh tác đời Đường . Bài này, tôi không còn nhớ là đã chuyển dịch bao nhiêu lần rồi kể từ lúc nghỉ hưu từ năm 2000 , mười mấy năm trước . Sáng nay , chép lại bài thơ , những mong chia xẻ được phần nào với mọi người thân quí ,cái đẹp của chữ nghĩa để thấy đời vẫn còn vui . Thế thôi .
Hoàng Hạc Lâu -Thôi Hiệu ( ? - 756)
Tạm Dịch : Lầu Hạc Vàng
Người xưa đã cỡi hạc vàng bay đi mất / Nơi này chỉ còn trơ lại một ngôi lầu trống / Hạc vàng một lần bay đi là không trở lại / Mây trắng vẫn còn bồng bềnh thiên cổ nổi trôi / Dưới bến Hán Dương, bờ cây lung linh soi nước trong trời quang mây tạnh / Ngoài xa, trên cồn Anh Vũ, cỏ hương một thảm rậm rạp ngút ngàn / Trời chiếu sắp tối, quê nhà nơi đâu / Khói sóng vật vờ trên sông khôn ngăn được nỗi ngậm ngùi.
Phạm Khắc Trí
9/6/2015
Bài Dịch: Hoàng Hạc Lâu
Xưa hạc chở tiên đi mất rồi
Lầu thơ còn đó gió rong chơi
Hạc vàng một thuở đâu quay lại
Mây trắng ngàn năm vẫn nổi trôi
Nắng bến Hán Dương vàng đáy nước
Cỏ cồn Anh Vũ tím chân trời
Chiều sa, quê cũ nơi nào nhỉ
Khói sóng trên sông não dạ người
Phạm Khắc Trí
* * *
Các Bài dịch:
Dịch thơ 1
Hạc vàng Người cỡi về đâu
Còn trơ lầu đứng dãi dầu nắng mưa
Hạc vàng theo bóng người xưa
Ngàn năm mây trắng vẫn chưa bến về
Trời trong cây Hán sông mê
Cỏ tươi Anh Vũ chẳng hề đổi thay
Chiều buông dần khuất quê ai
Trên sông khói toả lòng đầy nhớ nhung.
Quên Đi
Dịch thơ 2
Hạc vàng người cỡi mất từ lâu
Trơ trọi giờ đây một bóng lầu
Hạc đã một đi không trở lại
Ngàn năm mây trắng biết về đâu
Trời trong sông Hán cây soi bóng
Anh Vũ bãi xanh cỏ đậm màu
Ngày hết quê nhà đâu chẳng thấy
Trên sông khói sóng dạ thêm sầu
Quên Đi
* * *
Lầu Hoàng Hạc
Người xưa cỡi hạc đã xa vời
Lầu Hạc bơ vơ đứng giữa trời
Heo hút hạc vàng không trở lại
Lang thang mây trắng vẫn ngàn đời
Hán Dương sông tạnh cây lồng bóng
Anh Vũ bãi xanh cỏ rạng ngời
Chiều xuống mơ hồ, quê chẳng thấy
Trên sông khói sóng, nỗi sầu khơi!
Mailoc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét