Nguyễn
Khuyến 阮勸 (1835-1909) tên thật là Nguyễn Thắng, hiệu Quế Sơn, tự Miễn
Chi, sinh ngày 15 tháng 2 năm 1835, tại quê ngoại làng Văn Khế, xã Hoàng
Xá, huyện Ý Yên, tỉnh Nam Định. Quê nội của ông là làng Và, xã Trung
Lương, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam. Mất ngày 5 tháng 2 năm 1909 tại Yên
Đổ.
Cha
Nguyễn Khuyến là Nguyễn Tông Khởi (1796-1853), thường gọi là cụ Mền
Khởi, đỗ ba khoá tú tài, dạy học. Mẹ là Trần Thị Thoan (1799-1874),
nguyên là con của Trần Công Trạc, từng đỗ tú tài thời Lê Mạt.
Thuở
nhỏ, ông cùng Trần Bích San (người làng Vị Xuyên, đỗ Tam Nguyên năm
1864-1865) là bạn học ở trường cụ Hoàng giáp Phạm Văn Nghị. Nguyễn
Khuyến nổi tiếng là một người thông minh, hiếu học. Năm 1864, Nguyễn
Khuyến đỗ đầu cử nhân (tức Giải nguyên) trường Hà Nội. Năm sau (1865),
ông trượt thi Hội nên phẫn chí, ở lại kinh đô học trường Quốc Tử Giám.
Đến năm 1871, ông mới đỗ Hội Nguyên và Đình Nguyên (Hoàng giáp). Từ đó,
Nguyễn Khuyến thường được gọi là Tam Nguyên Yên Đổ.
Năm
1873, ông được bổ làm Đốc Học, rồi thăng Án Sát tại tỉnh Thanh Hoá. Năm
1877, ông thăng Bố Chính tỉnh Quảng Ngãi. Sang năm sau, ông bị giáng
chức và điều về Huế, giữ một chức quan nhỏ với nhiệm vụ toản tu Quốc Sử
Quán. Nguyễn Khuyến cáo quan về Yên Đổ vào mùa thu năm 1884 và qua đời
tại đây.
Nguyễn
Khuyến là người có phẩm chất trong sạch, mặc dù ra làm quan nhưng nổi
tiếng là thanh liêm, chính trực. Nhiều giai thoại kể về đời sống đời
sống và sự gắn bó của Nguyễn Khuyến đối với nhân dân. Là người có
tâm hồn rộng mở, giàu cảm xúc trước cuộc sống và gắn bó với thiên
nhiên.Ông để lại cho hậu thế rất nhiều bài thơ Nôm cũng như Hán. Nhất là "Thu Điếu" một bài thơ rất quen thuộc với mọi người.
Thu Điếu
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, buông cần lâu chẳng được,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, buông cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét