Thứ Ba, 30 tháng 9, 2025

Cảm Xúc Đêm Trăng


Đêm về nơi gác vắng
Mình ta với chị Hằng
Nghe gió dường than thở
Rượu sẵn thiếu hồn thơ

Thuyền câu trong đêm lạnh
Một tấm áo mong manh
Ông lão co ro đợi
Hy vọng chẳng hề vơi

Còn mình ngồi đối bóng
Lấy thơ tỏ nỗi lòng
Nhưng chữ dường như cạn
Nên bút chẳng thể đan

Thôi thì cùng trăng vậy
Kẻo bóng ngã về tây
Chén này thêm chén nữa
Chị Hằng đã say chưa

Rượu nồng giờ đã ngấm
Nàng thơ vẫn biệt tăm
Càng nghĩ càng thêm rối
Mình kém lão câu rồi.
                     Quên Đi

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2025

思邊 Tư Biên Lý Bạch


思邊 Tư Biên
                   Lý Bạch


去 年 何 時 君 別 妾
Khứ niên hà thời quân biệt thiếp
南 園 綠 草 飛 蝴 蝶
Nam viên lục thảo phi hồ điệp
今 歲 何 時 妾 憶 君
Kim tuế hà thời thiếp ức quân 
西 山 白 雪 暗 秦 雲
Tây sơn bạch tuyết ám Tần vân
玉 關 去 此 三 千 里
Ngọc quan khứ thử tam thiên lý
欲 寄 音 書 那 可 聞。
Dục ký âm thư na khả văn.

Dịch nghĩa:

Nhớ Biên Cương


Năm rồi ngay giờ này, chàng và thiếp rời xa nhau
Khi đó ở vườn nam, cỏ xanh biếc những cánh bướm vờn bay
Năm nay cũng vào lúc chia xa ấy thiếp nhớ tới chàng
Tuyết trắng phủ kín núi Tây. Trời Tần mây xàm xịt
Ngọc quan nơi chàng đến đó cách xa ba ngàn dặm
Muốn nhắn nhủ mấy lời, không biết chàng có nghe thấy chăng.

Dịch Thơ
                Nhớ Biên Cương

          Giờ này năm trước chia tay    
Vườn Nam cỏ biếc bướm bay thành đàn
        Năm nay thiếp lại nhớ chàng   
   Mây Tần xám xịt tuyết tràn núi tây   
           Ba ngàn dặm cách đó đây    
    Đôi lời gửi gắm có hay hỡi chàng.
                                         Quên Đi
***

                  Nhớ Biên Cương

              Vừa tròn năm đã biệt ly
Vườn Nam bướm lượn xanh rì cỏ hoang
         Năm này lại tưởng nhớ chàng
 Mây Tần tuyết trắng ngút ngàn non Tây
             Ba ngàn dặm cách xa đây
     Thư lời nhắn nhủ có hay chăng là
                                           Kim Phượng
***
               NƠI BIÊN ẢI

Chàng Thiếp xa, giờ này năm trước 
 Nơi vườn Nam cỏ biếc bướm bay 
   Thương chàng lại nhớ năm này
Núi Tần tuyết trắng phủ đầy trời tây 
     Ba ngàn dậm đó đây cách biệt
  Gởi đôi lời chàng biết hay chăng ?
                              songquang 
                               20250904
***
Đây là bài thất ngôn cổ thi của Thi Tiên Lý Bạch, làm vào năm Thiên Bảo thứ 2 đời Đường Huyền Tông. Bài thơ gồm có 6 câu 42 chữ, tả lại lòng tưởng nhớ của một cô phụ đất Tần (Tràng An) nhớ về vùng biên tái xa xôi, nơi mà người chinh phu chinh chiến lâu ngày vẫn chưa trở lại. Nhớ thương trong nỗi niềm tuyệt vọng vì cũng tuyệt luôn cả đường giao thông và thư tín !

思邊 TƯ BIÊN
去 年 何 時 君 別 妾 ? Khứ niên hà thời quân biệt thiếp ?
南 園 綠 草 飛 蝴 蝶. Nam viên lục thảo phi hồ điệp.
今 歲 何 時 妾 憶 君 ? Kim tuế hà thời thiếp ức quân ?
西 山 白 雪 暗 秦 雲. Tây sơn bạch tuyết ám Tần vân.
玉 關 去 此 三 千 里, Ngọc quan khứ thử tam thiên lý,
欲 寄 音 書 那 可 聞。 Dục ký âm thư nả khả văn.
                        李白                                              Lý Bạch

* Chú thích :
- HÀ THỜI 何 時 là Nghi vấn tự, có nghĩa :Khi nào, Lúc nào ?...
- NAM VIÊN 南 園 là từ phiếm chỉ, chỉ chung về các khu vườn cỏ, vườn hoa...
- LỤC THẢO PHI HỒ ĐIỆP 綠 草 飛 蝴 蝶 là Bướm bay trên thảm cỏ xanh; ý chỉ "Mùa Xuân".
- TÂY SƠN 西 山 là Núi Tây, chỉ vùng cao nguyên Thanh Tạng của nước Thổ Phồn ngày xưa, với quanh năm tuyết phủ.
- TẦN VÂN 秦 雲 là Mây ở đất Tần, Tần là đất của vùng Thiểm Tây, nơi có kinh đô Tràng An, mà cũng là nơi của người chinh phụ đang ở.
- NGỌC QUAN 玉 關 là Ngọc Môn Quan, cửa ải thông về hướng Tây bắc nằm ở biên tái tỉnh Cam Túc, là cửa ải nối liền với vùng Tây vực.
- Câu cuối : DỤC KÝ ÂM THƯ 欲 寄 音 書 là Muốn gởi thư hay nhắn tin...NẢ KHẢ VĂN 那 可 聞 là Điều đó làm sao mà nghe thấy được !? (Là Không thể có được!).

* Nghĩa Bài Thơ :

                    NHỚ VỀ VÙNG BIÊN TÁI
Năm trước, lúc nào thì chàng rời xa thiếp ? Đó là lúc bướm trong vườn đang bay lượn trên thảm cỏ xanh ! (là mùa xuân).
Năm nay, lúc nào thì thiếp đang nhớ chàng đây ? Chính là lúc mùa đông, khi tuyết trắng ở các dãy núi tây đang che mờ cả mây của đất Tần (là đất Tràng An mà thiếp đang ở đây).
Từ đây đến Ngọc Môn Quan phải mất ba ngàn dặm đường, nên muốn nhắn tin hay gởi thư đều không thể được gì cả ! (Vì có ai đi đến đó đâu mà gửi thư hay nhắn tin ! Cho nên đành nhớ thương trong đau buồn tuyệt vọng mà thôi !).

* Diễn Nôm :

                TƯ BIÊN


Năm trước khi nào chàng biệt thiếp ?
Vườn nam cỏ biếc bướm vờn bay.
Năm nay lúc nào thiếp nhớ chàng ?
Núi Tây tuyết trắng mờ Tràng An.
Ngọc Môn Quan cách ba ngàn dặm,
Thư từ tin nhắn chẳng ai kham !

Lục bát :

        Chia tay năm trước tiễn chàng,
Xuân tươi cỏ biếc bướm vàng lượn bay.
          Năm nay đông đến nhớ ai...
   Đất Tần mây phủ núi Tây lạnh lùng.
    Ngọc Môn Quan cách nghìn trùng,
  Tin thư vắng bặt não nùng lòng đây !
                     Đỗ Chiêu Đức diễn Nôm
***
          Nhớ Biên Cương

Nhớ chăng, chàng hỡi, lúc chia tay
Vườn cỏ xanh rờn, bướm lượn bay
Nay thiếp nhớ chàng khi tuyết phủ
Chập chùng trắng xóa đỉnh non tây
Ngọc Môn Quan cách ba ngàn dặ
Tin gởi cho chàng sao nhắn đây ?
          Phương Hà phỏng dịch

***
         NHỚ BIÊN CƯƠNG

1-

Năm ngoái khi nao mình giã biệt?
Vườn nam bướm lượn cỏ xanh biếc
Năm nay đâu lúc thiếp nhớ chàng?
Núi tây tuyết trắng, xám mây Tần
Ngọc quan nơi đó xa ngàn dặm
Muốn gởi thư nhà nhận được chăng?

2-
Mùa năm trước, khi nao giã biệt?
Xuân bướm bay vườn biếc lang thang
Mùa nay, lúc thiếp nhớ chàng?
Núi tây tuyết trắng, che ngang mây Tần
Ngọc quan muôn dặm tử phần*
Tâm thư muốn gởi, khó khăn thôi đành!
                                    Lộc Bắc
                                     Sept25
*tử phần: ý nói quê hương
***
       NHỚ BIÊN TÁI
1/
Lúc nào năm ngoái xa nhau
Vườn xanh cỏ bướm tươi màu lượn bay
Độ rày thiếp nhớ chàng đây
Trời Tây Tần Lĩnh phủ đầy tuyết sương
Môn Quan ba ngàn dặm đường
Thư từ tin nhắn vô phương nỗi lòng…!

2/
Bữa nay năm ngoái thiếp xa chàng
Cỏ biếc vườn Nam bướm lượn sang
Độ ấy bao năm mình có thấy
Trời Tây Tần lĩnh tuyết giăng ngang
Ngọc Môn Quan cách ba ngàn dặm
Tin nhắn thơ từ vẫn bặt tăm…!
                      Mai Xuân Thanh
     Silicone Valley September 05, 2025
***
          Nhớ Biên Cương

Chàng và thiếp chia tay năm trước
Nơi vườn Nam cỏ mượt bướm bay
Chạnh lòng thương thiếp nhớ năm này
Mây Tần xám non tây trắng tuyết
​D​ặ​m ba ngàn cách biệt Ngọc Quan
​M​ong lờ​i thư ​thấ​u đến ta​i chàng?
                             Kim Oanh
***

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2025

Điều nên làm ngay

  


                 

Trong một khoá học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà: “Trong vòng một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ.  Đó phải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy.”

Đề bài xem ra đơn giản.  Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30 tuổi và cảm thấy vô cùng khó khăn khi thể hiện đề bài này vì họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó.
Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không.  Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời.  Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên.  Anh ta trông có vẻ xúc động lắm:
“Cách đây 5 năm, giữa tôi và ba có một bất đồng sâu sắc, và từ đó đến nay vẫn chưa giải quyết được.  Tôi tránh gặp mặt ông ngoại trừ những trường hợp chẳng đặng đừng khi phải họp mặt gia đình.  Nhưng ngay cả những lúc ấy, chúng tôi cũng hầu như không nói với nhau một lời nào.  Vì vậy, tôi đã tự thuyết phục bản thân đến để xin lỗi và nói với ba rằng tôi rất thương ông ấy.
 
Quyết định ấy dường như đã làm giảm đi phần nào áp lực nặng nề trong lòng tôi.  Đêm hôm đó, tôi hầu như chẳng chợp mắt được.  Ngày hôm sau, tôi đến nhà ba má và bấm chuông, lòng thầm mong ba sẽ mở cửa cho tôi.  Tôi lo sợ rằng nếu má mở cửa thì dự định của tôi sẽ không thành, tôi sẽ bày tỏ với má thay vì với ba.  Nhưng may quá, ba tôi đã ra mở cửa.
Tôi bước vào và nói: “Con không làm mất thời gian của ba đâu, con đến chỉ để nói với ba rằng ba hãy tha lỗi cho con và con thương ba”.
 
Có một sự chuyển biến trên khuôn mặt ba tôi.  Gương mặt ông dãn ra, những nếp nhăn dường như biến mất và ông bắt đầu khóc.  Ông bước đến, ôm chầm lấy tôi và nói:  “Ba cũng thương con lắm, con trai ạ.  Nhưng ba chưa biết làm thế nào để có thể nói với con điều đó”.
Đó là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi.  Hai ngày sau, ba tôi đột ngột bị một cơn đau tim và vẫn còn nằm trong bệnh viện cho đến bây giờ.  "Nếu như tôi trì hoãn bộc lộ với bố, có lẽ tôi không bao giờ còn có cơ hội nào nữa”.

                                                     Theo Dennis E. Mannering
 
Huỳnh Hữu Đức Sưu Tầm

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2025

Bến sông xưa


Em còn nhớ đến dòng sông
Lục bình xuôi nước trôi bồng
Hoa tím đơn sơ thầm gợi
Ta nhìn ngơ ngẩn chờ mong
                    Phù sa nước đỏ thân quen
                    Ngọt ngào tựa má môi mềm
                    Của cô em thời thơ dại
                    Khiến ta nỗi nhớ dầy thêm
Tìm quanh bến cũ nơi ngồi
Thuở nào ta luôn có đôi
Bên nhau từng giây rung động
Làm sao quên được em ơi
                    Bao lần hồi tưởng chuyện xưa
                    Tháng Chín nước nổi theo mùa 
                    Bên bờ Cửu Long yêu dấu
                    Khoan nhặt nhịp guốc ai khua
Thời gian lặng lẽ trôi qua
Sông quê vẫn mãi không già
Tóc ta giờ sương trắng phủ
Nhưng bóng cũ chẳng rời xa
                                       Quên Đi

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2025

Chữ Hiếu Qua Ca Dao

 


Nhân Mùa Báo Hiếu, chúng ta cùng đọc lại những câu ca dao đậm tình hiếu nghĩa 

Ơn cha nặng lắm ai ơi
Nghĩa mẹ bằng trời chín tháng cưu mang

Không gì bằng cơm với cá
Không gì bằng má với con


Anh hiếu bao nhiêu gọi rằng hiếu nghĩa?
Em hiếu thế nào được gọi Hiếu – Ân?
Chớ qua đây Trung Hiếu vẹn toàn
Như sông Cổ Chiên ngày đêm xuôi chảy chẳng màng lợi danh!

Công cha nghĩa mẹ chưa đền
Hiếu trung chưa trả sao em ôm mùng mền theo trai?


Cái ngủ con ngủ cho lâu
Mẹ con đi cấy ruộng sâu chưa về

Cái ngủ con ngủ cho say
Mẹ con vất vả chân tay tối ngày


Anh thương nàng hết bảy, còn ba
Để thương cha mẹ già cùng với hai em

Bông ngâu rụng xuống gốc ngâu,
Em còn phụ mẫu dám đâu tư tình.

 

Con ơi con ngủ cho lâu
Má còn nhiều việc bù đầu sớm khuya

Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ (bạn) chín chiều ruột đau.

Thà tôi mặc rách, để cha mẹ mặc lành
Công cha mẹ sinh thành mới có con vợ của tôi

Chiều nay đi ra sông cái
Em tự ải cho rồi
Chớ sống làm chi biệt ly quân tử
Thà thác cho rồi được chữ hiếu trung

Tre già che bóng măng non
Tình sâu nghĩa nặng mãi còn ngàn nam

Chiều chiều ra ngõ hái rau
Thương cha nhớ mẹ ruột đau như dần

Có con, nghĩ mẹ thương thay
Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau

Đạo mẹ cha mất đà khó kiếm
Nghĩa can thường chẳng hiếm chi nơi!

Lên non khấn vái Phật trời
Cầu mong cha mẹ sống đời với con

Lưu ly nửa nước, nửa dầu
Nửa thương cha mẹ nửa sầu lỡ duyên

Má ơi đừng đánh con hoài
Để con kho cá bầm xoài má ăn

Má ơi! đừng đánh con đau
Để con bắt ốc hái rau má nhờ
 

Má ơi đừng đánh con hoài
Để con bắt ốc gọt xoài má ăn.

Mẹ già ở túp lều tranh
Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con

Ngồi buồn nhớ mẹ thuở xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương

Huỳnh Hữu Đức Sưu Tầm

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2025

Tôi Đi Học

 


Mùa Tựu Trường, Tôi không thể nào quên bài văn xuôi, mà ngày xưa Thầy đã bắt chúng tôi học thuộc lòng. Chắc rằng những ai tuổi 70 - 80 hẳn còn nhớ:

“ Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm bâng khuâng của buổi tựu trường. 
…..Buổỉ mai hôm ấy , một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp . Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi , vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học “ ….
Thanh Tịnh 

Có hình ảnh nào đẹp hơn cảnh người mẹ dắt tay con trong buổi học đầu tiên.

Má muốn theo con suốt cả đời
Cho dù mưa bão nặng nề rơi
Dịu dàng tay nắm bàn tay trẻ
Tràn ngập yêu thương chẳng muốn rời.
                                              Quên Đi


Thứ Hai, 1 tháng 9, 2025

Má Của Tôi

 


Nắng hạ chan hòa khắp lối quê
Má tôi đi mãi chẳng quay về
Đêm xuân bánh tét ai thay nấu
Củi lửa cà ràng vắng kẻ kê
Chăm sóc gia đình luôn vững chí
Thương yêu con cháu dạ không nề
Bao năm cảnh cũ luôn ghi khắc
Tình Má tựa nguồn nước suối khê.
                                   Quên Đi