Người xưa về với đất trời
Lầu kia còn đứng bao đời chơ vơ
Hạc còn đâu nữa đợi chờ
Bao thu mây trắng vẫn hờ hững trôi
Vô thường kia mãi chẳng thôi
Tóc đà sương phủ kín rồi có hay?
Ngàn non chẳng cánh chim bay
Dặm ngàn nào thấy nơi này bóng ai
Cô đơn một lão đường dài
Đôi chân rung rẩy miệt mài ruổi dong.
Quên Đi
(Cảm xúc từ ý Thơ "Hoàng Hạc Lâu và Giang Tuyết"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét