Cái già xồng xộc chẳng ai hay Bảy bốn thu qua lẹ thế này Nhìn lá ngô đồng rơi lả tả Trông trời bụi trúc rụng khô đầy Bạn bè lác đác “đi” luôn đó Bằng hữu lai rai “vắng” mãi đây Sống được ngày nào nên hỉ xả An nhiên tự tại ấy là may ! Mai Xuân Thanh Bài Thơ Họa
Vui Tuổi Già
Đã bảy mươi rồi lại chẳng hay Tưởng như xuân mãi ngự nơi này Cổ lai nào đã hoàng hôn xuống Tuế nguyệt vẫn luôn ý tứ đầy Ngũ vận Đường thi chờ chi nữa Tứ bảo văn phòng cũng có đây Tuổi già đang đến nhàn mau hưởng Toan tính làm gì chuyện rủi may. Quên Đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét