Đêm... Nghe tiếng muôn trùng
Khiến lòng ray rức nghĩ mông lung... Thời xuân hết Có còn gì để nhớ Một thuở yêu người tựa giấc mơ... Đêm Chiếc áo đen Che phủ kín bóng ngày Trong tăm tối dĩ vãng dường như sống lại...
Những hôm Tay trong tay Ôi ngọt ngào hò hẹn Sóng vai nhau nhịp bước gió xôn xao Lá rung động hay chính lòng rung động... Đêm Đã dần tàn Giấc mộng cũng vừa tan
Tiếc chi Dĩ vãng đã là dĩ vãng Sáng mai đây vẫn còn vô vàng bổn phận... Quên Đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét