Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

Vui Cười 78


Hết Ðiên 


Tại bệnh viện tâm thần, bác sĩ nói với một bệnh nhân muốn xin về: 
- Ðược thôi, nếu anh thật sự khỏi bệnh. 
- Ồ! Em khỏi từ lâu rồi, thưa bác sĩ. 
- Vậy khi ra viện, anh sẽ làm gì ? 
- Em sẽ lấy ná thun bắn bể hết bóng đèn của bệnh viện. 
Bệnh nhân được nhốt lại. Một tháng sau, anh ta tiếp tục đòi về. Bác sĩ hỏi, câu trả lời vẫn như cũ.
Bệnh nhân lại được điều trị tiếp. Ba tháng sau, anh ta đòi về. Bác sĩ kiểm tra sự tỉnh táo của anh ta: 
- Ra khỏi bệnh viện, anh làm gì? 
- Dạ... em về nhà, thưa bác sĩ. 
- À, khá lắm! Rồi sao nữa? 
- Dạ, em tắm rửa thật sạch sẽ, hớt tóc, cạo râu đàng hoàng. 
- Tốt! Sau đó? 
- Dạ, em đi chơi phố, làm quen với một cô gái xinh đẹp. Em mời cô ấy đi ăn kem, nghe nhạc hoặc khiêu vũ... 
- Tuyệt vời! Anh hết bệnh thật rồi đấy. Nhưng sau khi khiêu vũ? 
- Dạ, em sẽ mời cô ấy về nhà, xin cô ấy cởi áo... 
- Anh quá lắm nhé! Nhưng cần phải giữ sức khỏe đấy, anh chỉ vừa mới hồi phục thôi đó nghe! 
- Bác sĩ đừng lo. Em đề nghị cô ấy cởi áo, rồi xin cái sợi dây thun của nịt ngực cô ấy để làm ná và em sẽ (anh ta gào lên)... sẽ bắn bể hết bóng đèn của bệnh viện. 

THƠ : NỖI LÒNG CỦA CHỒNG

Chiều chiều bìm bịp kêu chiều 
Lấy vợ thì cũng lấy liều mà thôi 
Ban ngày làm việc tả tơi
Ban đêm hầu vợ, phận tôi đêm trường
Nằm chung thì bảo...chật giường
Nằm riêng lại bảo...tơ vương em nào
Lãng mạn thì bảo...tào lao
Đứng đắn lại bảo...người sao hững hờ
Khù khờ thì bảo...giai tơ
Khôn lanh thì bảo...hái mơ bao lần
Cả đời cứ mãi phân vân
Tơ lòng con gái biết mần sao đây.:😪😪😪

(Nguyễn Thế Bình Sưu Tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét