Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

Du Xuân Khai Bút


Hai Bài Thơ Xướng

              Du Xuân
Thiền viện Chân Nguyên một sớm mai ,
Gió xuân sa mạc áo nàng lay .
Dưới chân Đức Phật em cầu nguyện ,
Bên tượng Di Đà anh chấp tay .
Chánh điện hương trầm vương mái tóc ,
Hậu liêu du khách thọ cơm chay .
Vườn chùa rực rỡ đào khoe sắc ,
Giây phút chạnh lòng bụi cát bay .
                                Mailoc       
 
      Thiên Ân Thiền Viện 

Thiên Ân Thiền Viện sáng xuân trong ,
Núi trọc trơ vơ đá chập chùng .
Gió núi bụi vàng sa mạc vắng   ,         
Xương rồng gai sắc lá cành không .   
Quan Âm tượng mẹ , bầu linh dược ,
Hoà Thượng Ân Giao (*)  áo nâu sồng .
Không mái chùa cong , trong sỏi cát ,
Nghe lòng thoát tục giữa mênh mông .
                             
Mailoc

(*) Ân Giao là pháp danh vị Hoà Thượng người Mỹ , đệ tử ruột của Hoà Thượng Thích Thiên Ân , vị tu sỉ Phật Giáo  Việt Nam đầu tiên đặt chân và truyền bá giảng dạy Phật học trên đất Mỹ .Thiền sư Ân Giao có bằng Master of Education nhưng không dạy học , ngài đã xuống tóc qui y với ân sư Thích Thiên Ân tốt nghiệp Tiến sỉ đến từ Nhật Bản . Mẩy chục năm rồi thầy Ân Giao vẫn một mình trong mái am nghèo nàn giữa sa mạc mông quạnh thời tiết vô cùng khắc nghiệt nơi đây . Phật tử Việt Nam đến viếng thiền viện Thiên Ân khi ra về ai nấy đều cảm thấy lòng xao xuyến bồi hồi trước một vị chân tu người Mỹ .

Các Bài Thơ Hoạ

      Thần Hoàng Thổ Địa 1
             (Hoa bài "Du Xuân")

Đình làng cổ kính giữa sương mai
Lời khấn của người tượng cũng lay
Thổ Địa miệng cười xin nải chuối
Thần Hoàng nghiêm mặt vội khoát tay:
- "Dân còn đang sống trong nghèo đói
  Ông chớ đua đòi có mặn chay"
- "Thần Thánh xuân về vui đủ thứ
Nghe Ngài chỉ hít khói nhang bay".

        Thần Hoàng Thổ Địa 2
  (Hoa bài "Thiên Ân Thiền Viện")

- "Chớ để cho lòng nhuốm đục trong
Tuy rằng nhang khói chẳng nên chùng
Nông dân trồng trọt bao nhiêu thứ
Hoa quả giá bèo tựa biếu không
Đất thấm mồ hôi hoà nước mắt
Áo màu nâu củ lẫn cây sồng (*)"
Thần Hoàng khuyên thế còn Ông Địa?
-"Nếu chỉ khói đèn ắt quạnh mông".

                                 Quên Đi
(*) Ngày xưa, người dân chân lấm tay bùn thường lấy củ nâu và cây sồng để nhuộm quần áo, củ nâu cho màu nâu, câu sồng cho màu đen. Trong văn chương, chữ nâu sồng chỉ người sống nghèo khổ đạm bạc và những người tu thiền của Phật Giáo.

***
     Chùa Vắng Quê Tôi
     (Hoạ Bài "Du Xuân")

Chùa xưa Linh Thạnh mỗi ban mai,
Cây cỏ lá hoa gió sớm lay.
Sương đẫm lung linh theo tiếng mỏ,
Kinh cầu thoang thoảng chấp đôi tay.
Công phu chuông đổ vang thôn xóm,
Báo thức người già sớm thọ chay.
Làng xóm bừng lên bao sức sống,
Im lìm chùa vắng gió mây bay !
                         Đỗ Chiêu Đức

Chùa vắng trời xanh xanh ngắt trong,
Giữa trưa im ắng chẳng mây chùng.
Rêu phong mái ngói cùng năm tháng,
Cỏ phủ tam quan mặc sắc không.
Sư cụ trầm ngâm trong nắng xế,
Ni bà thơ thẩn với nâu sồng.

Một làn khói quyện sau chùa vắng
Đốt lá tiểu Lan vẫn ngóng mong !?
                            Đỗ Chiêu Đức

***
                Chùa!
      (Hạo Bài "Du Xuân")

La Hán phơi mình dưới nắng mai
Áo bà Chúa Xứ gió xuân lay
Chờ phiên Phật Tử coi sao hạn
Lật sổ Ông Thầy mỏi ngón tay
Mồng tám đầu năm bày cúng lớn
Cả trăm du thủ ké ăn chay
Như Lai trên bụt buồn sanh chúng
Mạc pháp lời kinh như gió bay!
 
   Thần Hoàng & Quan Đế
 
Gió bay bụi bám khắp ngoài trong
Ở trọ nhiều năm dạ cũng chùng
Mất miễu Nhị Ca nương góc nhỏ
Dỡ đình Bổn Cảnh đến tay không
Ăn theo lễ tết nhang vài bó
Cúng kiến tương dưa muối một sòng
Dâu bể nhân gian Thần Thánh chịu
Bồi thường như cũ miễn chờ mong!
                               Cao Linh Tử
                                 28/2/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét